Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1844: Phương Án Đầu Tiên




Không biết cách sử dụng.

Đợt thử triều đó hoàn toàn phù hợp với quy tắc của vật cấm kỵ.

Một khi thử triều đã hình thành, được Jindai Senaka khống chế thì vụ tai nạn kinh khủng này sẽ không chỉ là tai nạn của thành phố số 10, mà còn sẽ trở thành tai nạn của cả nhân loại.

Đến lúc đó, muốn giết Jindai Senaka e rằng sẽ rất khó.

Lại thêm việc tập đoàn Jindai cấu kết với thế lực ngoại cảnh phía Tây bờ biển hòng tạo cuộc hỗn loạn phá vỡ cục diện trong liên bang.

Kế hoạch tiến triển đến bước này, tất cả kế hoạch của Jindai Senaka đã được xâu chuỗi lại.

Mà thử triều sẽ trở thành vốn liếng và con bài tẩy quan trọng nhất của Jindai Senaka.

Một người đa mưu túc trí như thế sao có thể cho phép cư dân trong thành phố số 10 trốn thoát trước khi kế hoạch của hắn thành công được? Cho nên chắc chắn Jindai Senaka vẫn còn chiêu trò chưa dùng đến.

Đó là nguyên nhân vì sao Khánh Trần muốn vạch ra thêm một tuyến đường dự phòng, hắn sợ những người du hành này sẽ không trốn thoát được! Hắn sợ cư dân của cả thành phố đều không trốn thoát được!

Phải biết rằng thành phố số 10 bị vây lại bằng một bức tường cao ngất, trên tường còn bọc bằng dây thép gai, muốn ra vào thì chắc chắn phải đi qua miệng cống ở biên cảnh, hắn nghi ngờ nơi đó đã được Jindai xếp người vào rồi.

Một khi không thể rút lui từ miệng cống ở biên cảnh thì tất cả mọi người phải đào vong từ khu Tam Hạ, dựa vào lực lượng phòng tuyến của Hội Phụ Huynh, sau đó chờ đợi đoàn quân viện trợ của Lý thị và Khánh thị đến.

Ban đầu Khánh Trần nghĩ đối phương rất có thể sẽ bắt đầu vào thời điểm diễn ra trận chung kết Quyền Vương, dùng 100,000 người ở sân vận động nuôi dưỡng thử triều.

Suy đoán đó đã đủ táo bạo rồi.

Nhưng bây giờ Khánh Trần cho rằng, cái sân vận động đó chỉ là nơi bắt đầu, mà mục tiêu của Jindai Senaka là cả thành phố...

Nếu thật sự là như thế thì chỉ cần Jindai Senaka phát hiện có người bắt đầu thử tìm cách trốn đi, chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan hơn.

Khánh Trần thở dài, lại là tử cục.

Không phải là hắn không đủ thông minh, mà là bởi đối phương đã lên kế hoạch quá lâu rồi, từ trước khi bắt đầu cuộc chiến thế kỷ, kế hoạch này đã bắt đầu lặng lẽ tiến hành.

Khánh Trần ứng chiến vội vàng, chỉ có thể đưa ra những lựa chọn quá bị động.

Hắn nhìn Trịnh Viễn Đông:

“Côn Lôn bây giờ có bao nhiêu người ở thành phố số 10. Ông chủ Trịnh, ngươi có ở đó không?”

Trịnh Viễn Đông thở dài:

“Còn hơn 600 người, nhưng không có ta.”

Lúc đó hắn đang dẫn Người Nhà khai hoang thành phố phía Bắc với Lộ viễn, chuẩn bị đặt nền ở khu Tam Hạ thành phố số 20.

Khánh Trần nói:

“Ta muốn tiếp quản quyền chỉ huy hơn 600 người này.”

Câu nói này đột ngột xé rách cảm xúc của mọi người, ngay cả những người đang thảo luận ầm ĩ cũng im bặt.

Lộ Viễn vô thức nhìn Trịnh Viễn Đông, Khánh Trần muốn đoạt quyền sao?

Nhưng mà Trịnh Viễn Đông cũng không thèm để ý, hắn chỉ hỏi lại Khánh Trần:

“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Lúc này người tiếp quản quyền chỉ huy sẽ là người khổ sở nhất. Rất có thể sẽ không ai hiểu quyết định của ngươi.”

Khánh Trần gật đầu:

“Ta biết mình đang làm gì.”

Trịnh Viễn Đông dẫn một người trẻ tuổi đến:

“Điển Phục, ngươi qua đây, tất cả hành động kế tiếp của ngươi đều nghe theo sự chỉ huy của Khánh Trần.”

Người trẻ tuổi được gọi là Điển Phục đó gật đầu một cách trịnh trọng:

“Ta hiểu, sẽ hết sức hợp tác.”

Kết quả, Khánh Trần vừa nhận được quyền chỉ huy:

“Ta cần tất cả thành viên của Côn Lôn ở thành phố số 10 đến nhà máy điện của thành phố trước, bảo vệ nơi đó, mà chắc chắn sẽ có người phá hoại nơi đó...dù dùng cả tính mạng. Nếu như sau khi chúng ta xuyên qua, ta còn kịp chỉ huy Sở Mật Điệp của Khánh thị thì sẽ có người đến viện trợ các ngươi. Nhưng nếu sau khi xuyên qua mà bị ngắt liên lạc thì các ngươi sẽ phải chiến đấu một mình. Dù các ngươi có chết thì cũng phải chết trong nhà máy điện.”

Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, Điển Phục trong một khoảnh khắc cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nghê Nhị Cẩu nghe Khánh Trần nói thì giật mình, hắn không ngờ chuyện đầu tiên mà Khánh Trần làm sau khi nhận quyền chỉ huy là bảo các thành viên Côn Lôn đi chịu chết.

Hắn ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao không để người của Hội Phụ Huynh đi?”

Khánh Trần nhìn hắn một cái:

“Trong phương án đầu tiên, Hội Phụ Huynh phải trợ giúp Sở Mật Điệp hỗ trợ cư dân của cả thành phố rút lui. Trong phương án dự phòng, một khi mọi người không thể rút khỏi thành phố thì Hội Phụ Huynh bắt buộc phải ở lại trấn giữ khu Tam Hạ, giữ vững khu an toàn cho tất cả mọi người, mở ra lỗ hổng trong thử triều cho những người muốn trốn đến khu Tam Hạ. Tất cả mọi người có thể lui lại nhưng ta đảm bảo họ sẽ không rút lui.”