Nhưng Tần Dĩ Dĩ lại nói đó là vườn táo dại.
Không lý nào trái này lại ngọt được.
Lý Thúc Đồng nhìn Tần Đồng nói:
"Nói với cha của ngươi, đến vườn táo đó phải cẩn thận một chút.”
"Tại sao?.”
Tần Đồng ngạc nhiên.
"Đó là điềm báo nơi đó sắp trở thành vùng cấm địa, có lẽ vài chục năm trước có siêu phàm giả chết ở đó, một khu vực rộng hơn 30 km, siêu phàm giả đã chết đó ít nhất là cấp B.”
Lý Thúc Đồng suy nghĩ:
"Hiện tại trái cây ăn thì không có vấn đề gì, nói không chừng vài năm sau ăn phải nó sẽ gây ra ảo giác, sau khi ăn xong có thể nhìn thấy rồng bay trên trời, có sâu bọ bò trên người... Ảo giác nhẹ thì không sao, nhưng nếu nghiêm trọng thì ngươi không có thời gian cứu chữa đâu.”
Điều quan trọng là côn trùng và dã thú trong vùng cấm địa cũng sẽ biến dị, xuất hiện bước tiến hoá không thể lường trước được.
Những năm qua, vùng cấm địa càng ngày càng nhiều.
"Táo hiện tại có thể ăn không?”
Tần Dĩ Dĩ nói.
"Có thể.”
Lý Thúc Đồng gật đầu:
"Vùng cấm địa vẫn chưa hình thành.”
Tần Dĩ Dĩ lúc này mới đưa một quả táo cho Lý Thúc Đồng:
"Vậy cho ngươi một trái.”
Lý Thúc Đồng vui vẻ:
"Vừa rồi chưa cho ta, sao bây giời lại cho ta.”
Tần Dĩ Dĩ liếc trộm Khánh Trần một cái:
"Ta chỉ cho hắn, không cho ngươi, ta sợ ngươi sẽ lén khó dễ hắn.”
Lý Thúc Đồng cười lớn đứng lên, đột nhiên cảm thấy đường đi lần này sẽ rất vui vẻ.
Khánh Trần lại đang nghĩ, tên Nam Canh Thần kia bị đưa đến vùng hoang dã nguy hiểmđừng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng hắn lại thay đổi ý nghĩ, phát hiện bản thân hắn nên lo lắng, liệu con hàng đó có thể chịu được thân hình cương tráng của Lý Y Nặc kia không....
…
Nghe nói trên vùng hoang dã ở phương Bắc cát vàng đầy trời.
Mà vùng hoang dã phương Nam chỗ mấy người Khánh Trần, thật ra thảm thực vật vẫn còn khá tươi tốt, không khác biệt lắm so với núi rừng phương nam ở thế giới ngoài.
Bầu trời nơi đây vô cùng xanh, nhìn có vẻ rất thoải mái.
Hai chiếc xe bán tải đã đi mấy chục km trên con đường núi nhỏ, cuối cùng cũng rẽ vào đường lớn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy đường lớn ở vùng hoang dã, trước đây Lý Thúc Đồng toàn dẫn hắn đi đường nhỏ.
Lúc này đây, việc Lý Thúc Đồng biến mất chỉ sợ đã chậm rãi truyền ra trong nội bộ liên bang nhỉ.
Có điều hắn đang ở nơi hoang dã, chỗ này cũng không có internet.
Trước khi đi ra Khánh Trần còn hỏi sư phụ của mình: Hắn là nhân vật lớn như thế, liệu có đến mức đi tới nơi nào cũng bị người ta nhận ra.
Kết quả Lý Thúc Đồng trả lời, từ trước đến nay, rất ít tư liệu ảnh của hắn bị công khai ra ngoài. Tập đoàn nhìn thấy hắn biết đâu có thể nhận ra cái người ẩn cư nhiều năm này, nhưng người bình thường thì không thể.
Cho nên, trước đó lúc đoàn xe đi thu săn đến, Lý Thúc Đồng kéo cổ áo lên, đợi sau khi đoàn xe rời đi hắn lại thả xuống.
Đương nhiên, hắn cũng từng giải thích, kéo cổ áo lên không phải sợ bị phát hiện, chủ yếu là lười phải diệt khẩu.
Cái này chắc có lẽ chính là cuộc đời sóng gió mà mọi người hay nói, Khánh Trần cũng muốn trải qua cuộc sống như vậy.
Hai bên đường lớn rào lưới thép gai, giống như đường cao tốc ở thế giới ngoài.
Tần Dĩ Dĩ nhìn thấy ánh mắt mới lạ của Khánh Trần, giải thích cho hắn:
"Những lưới sắt này là phòng ngừa dã thú trên hoang dã xâm nhập. Bởi vì có mấy con dã thú hình thể khá lớn, nếu tốc độ xe quá nhanh, dù nhìn thấy bọn chúng cũng không kịp né tránh. Trên đường lớn cứ cách mấy cây số thì sẽ có một cống ngầm, riêng biệt cho những dã thú kia thuận tiện di chuyển. Như thế bọn chúng cũng sẽ không phá hoại lưới sắt."
Thiếu nữ có chút tò mò, thiếu niên này xem ra là lần đầu tiên tới hoang dã. Nhưng trình độ làm việc của đối phương linh hoạt mẫn tiệp thế kia lại không giống như lần đầu tiên, cực kỳ thuần thục.
Ở bên đường Khánh Trần ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Vân Lưu Tháp, tháp hình cây nấm màu đen to lớn đứng lặng bên đường, thoạt nhìn như là một loại phong cảnh riêng biệt.
Nhưng mấy cái Vân Lưu Tháp này giống như đều bị bỏ hoang, vết gỉ sắt loang lổ.
Xem ra, trước đây Giang Tuyết phổ cập khoa học một phần cũng là tin đồn vô căn cứ, nàng cũng thật sự chưa từng đến nơi hoang dã.
Trước đó hình như Lý Thúc Đồng có đề cập đến vũ khí của thế giới trong.
Đối phương nói nhân loại sở dĩ vẫn đang sử dụng súng ống, logic đơn giản nhất chính là: Muốn giết người, một viên đạn là đủ rồi.
Động cơ diesel dường như chính là tồn tại như thế này.
Tần Dĩ Dĩ nói:
"Rất Lâu trước kia còn có thể lái xe điện đi ra đường lớn. Nhưng về sau mọi người phát hiện, ở trên vùng hoang dã này vẫn là động cơ diesel dùng tốt hơn một chút. Cho nên nếu như đi đường dài vẫn là lựa chọn xe dầu diesel. Dần dần, Vân Lưu Tháp cũng đã mất đi tác dụng, tập đoàn cũng lười sửa nó."