Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1808: Gặp Gỡ Tần Sên




Khánh Trần nói không nên lời…Cái chuyện quái gì đây! Có còn một Kỵ Sĩ nào tử tế nữa không vậy!

Cũng may Ương Ương có nghe cũng không hiểu được mấy lão già này đang nói cái gì, nếu không chắc cả hai sẽ phải xấu hổ đến chết ở chỗ này mất thôi.

Khánh Trần không đáp lại mấy lão già này mà nhảy khỏi lưng gấu, sau đó nhẹ nhàng đặt hoa tươi lên trước mộ Lý Tu Duệ.

Lần này, cả đám lão già sôi trào:

"Tại sao ngươi tặng hoa tươi cho hắn mà lại không tặng cho chúng ta? Thằng nhóc phân biệt đối xử kia!"

"Uổng công chúng ta yêu thương ngươi như vậy, ngươi lại chẳng công bằng gì cả!"

"Aaa ta buồn quá đi mất, chúng ta vừa mới giúp ngươi đánh một trận, thế mà ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy?"

"Tên nhóc con họ Lý kia cũng chẳng phải Kỵ Sĩ, hắn sẽ không sinh ra linh thức ở chỗ này đâu, ngươi có tặng hoa cho hắn thì hắn cũng không biết đâu mà."

"Mau đi, đi hái cho chúng ta mỗi người một chùm!"

"Mau đi, đi hái cho chúng ta mỗi người một chùm!"

Khánh Trần hít sâu một hơi, nhìn về phía trăm ngôi mộ bia kia...Mợ nó chứ thế này thì hái đến đến khi nào hả?

Lúc này, một cái âm thanh hùng hậu vang lên:

"Yên lặng, ta có chuyện muốn hỏi hắn."

Chỉ trong khoảnh khắc, thế giới xung quanh Khánh Trần bỗng trở nên yên tĩnh, thậm chí không thể nghe thấy bất cứ một tiếng ồn nào.

Có người muốn nói chuyện quan trọng.

Khánh Trần hiếu kỳ hỏi:

"Ngài là?"

"Tần Sênh."

Khánh Trần im lặng.

Trong lịch sử của tổ chức Kỵ Sĩ, có ba vị chắc chắn không thể không nhắc đến – Nhậm Hòa, Nhậm Tiểu Túc, Tần Sênh.

Những Kỵ Sĩ khác không có cũng được, nhưng ba người này thì không thể không có, hai người phía trước đương nhiên không cần phải nói, một vị là người sáng lập, một vị là Thần Minh.

Mà Tần Sênh, chính là người đã vận dụng thuật hô hấp để mở ra một kỷ nguyên mới, vào lúc Kỵ Sĩ đi đến bước đường cùng. Nếu không có ông, con đường trở thành Kỵ Sĩ đã bị cắt đứt từ sớm bởi sự xuất hiện của Cấm Đoạn Chi Hải.

Đây chính là vị lãnh tụ chân chính của thế hệ Kỵ Sĩ đời sau.

"Ngài muốn hỏi điều gì?"

Khánh Trần hỏi, cuối cùng cũng có một người nghiêm túc xuất hiện, hắn có thể trò chuyện hẳn hoi với những vị lão tổ tông này rồi.

Giọng nói của Tần Sênh phiêu theo cơn gió, truyền đến:

"Hiện nay ngươi có bao nhiêu đệ tử?"

Khánh Trần trả lời thành thật:

"Lý Khác, Hồ Tiểu Ngưu, Jinguji Maki, Khánh Nhất. Tính một cách nghiêm túc thì hiện giờ chỉ có bốn người họ, nhưng Khánh Nhất không phải Kỵ Sĩ, cũng không thể nào trở thành Kỵ Sĩ được, hắn không qua được vấn tâm."

"Lý Khác đã vượt qua vấn tâm, nghe nói, cách đây không lâu đã khiêu chiến thành công Sinh Tử Quan tầng thứ hai, bây giờ đang khiêu chiến tầng thứ ba, tiến triển rất nhanh."

"Hồ Tiểu Ngưu thì vừa mới hoàn thành Sinh Tử Quan tầng thứ tư, nhưng con đường hắn đi không phải là con đường sử dụng thuật hô hấp, vậy nên buộc phải hoàn thành tất cả rồi mới có thể thăng lên cấp A."

Hiện nay, tập đoàn Hồ thị đang dốc toàn lực trợ giúp Hồ Tiểu Ngưu hoàn thành các tầng khiêu chiến, nguồn tài chính và vật chất khổng lồ đều được sử dụng chỉ để phục vụ một mình hắn.

Muốn luyện tập nhảy cầu thì mua luôn cả một khu nhảy cầu chuyên nghiệp, muốn luyện nhảy dù trên không thì cũng có người mua cả một cơ sở huấn luyện cho hắn.

Hồ thị tập trung toàn bộ những huấn luyện viên tốt nhất trên toàn thế giới, sắp xếp bên cạnh Hồ Tiểu Ngưu. Hắn không cần phải lo nghĩ cái gì hết, tự khắc có người giải quyết hết thay hắn.

Lương hàng năm của những huấn luyện viên này phải đến 10 triệu một người, chỉ tiếc là từ nay họ sẽ phải sống dưới sự giám sát của Hồ thị, vì Hồ thị muốn đảm bảo rằng họ sẽ không để lộ bí mật.

Thời hạn bảo mật là 5 năm, đây là thời gian Khánh Trần đặt ra.

Chuyện này cũng giống như những vấn đề thường xảy ra ở Douyin, Zhihu: Trong vòng năm năm liên tục, ngươi sẽ được nhận mức lương 10 triệu trên một năm, nhưng điều kiện là ngươi không thể sử dụng điện thoại, không thể liên lạc cùng những người bên ngoài, ngươi có đồng ý hay không.

Người khác có bằng lòng hay không thì rất khó nói, nhưng đám huấn luyện viên này thì chắc chắn là bằng lòng rồi. Thậm chí họ còn cảm thấy hơi xấu hổ, có người từng hỏi tập đoàn Hồ thị, trong những điều kiện này có mục nào là cần phải ăn shit hay là bị ốc sên và muỗi gì đó đuổi giết không…?

Nếu như không bị ai đuổi giết thì họ nhận cả đống tiền thế này cứ cảm giác không chắc chắn cho lắm.

Câu trả lời tất nhiên là không có.

Đối với Khánh Trần, trong tương lai, những người du hành khiêu chiến thành công trong học viện cũng sẽ đi theo con đường mà Hồ Tiểu Ngưu đã đi. Những tài nguyên mà gia đình Hồ Tiểu Ngưu đã mua, cuối cùng cũng sẽ được chia cho các sư đệ và sư muội của hắn cùng hưởng.