Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1788: Không Thú Vị




Tòa nhà trên núi, lẳng lặng đứng, tựa như là người khổng lồ đang say ngủ không hề phát hiện.

Chi bộ đội này kỷ luật nghiêm minh, hành động quyết đoán, mỗi khi có binh sĩ mới hội tụ vào, liền sẽ có người hỏi.

"Khẩu lệnh!"

"Cải thiên hoán nhật! Hồi lệnh!"

"Giang hà thường tại!"

Sau đó, liền sẽ có người tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng tín hiệu điện tử. Mỗi cái tín hiệu điện tử đều là 168 bit, không có cách nào làm giả.

Dần dà, khi những binh sĩ này tụ lại ngày càng nhiều, cuối cùng họ chia hai đội. Một đội phụ trách đi phá hủy toàn bộ hệ thống điện của thành phố số 5, một đội khác thì tiếp tục thẳng hướng đến trang viên Ngân Hạnh!

Khi họ đi vào núi Ngân Hạnh, trong bóng tối có cao thủ đi tới, tay hắn cầm một bọc túi đen đựng thi thể:

"Giải quyết, tiếp tục đi! Chém đầu!"

Nói xong, tên cao thủ này này quay người nhìn về căn phòng nhỏ trên núi.

Đó là vị trí của gia chủ, nơi thần bí nhất bên trong Khánh thị.

Như thường lệ, đèn trong phòng không có sáng.

Nói nó thần bí nhất không phải là bởi vì bên trong cất giấu cái gì đại sát khí,

mà là trừ bóng dáng gia chủ cùng số ít người bên ngoài, căn bản không ai có thể tiếp cận căn phòng kia.

Tất cả người làm cho gia chủ đều là người câm, không ai có thể từ nơi đó nghe được bí mật gì. Tất cả hành vi của người làm, đều bị một người thần bí thao túng bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Lúc này, hơn ngàn binh lính im lặng liên lạc với nhau cùng hướng phía trên núi mà đánh tới.

Trên đường đi, không ngừng có cao thủ từ trong bóng tối đi ra, họ đều

là sớm chui vào trong, âm thầm tiến đến giải quyết báo hiệu ngầm.

Đột nhiên, phía trước có người giơ cánh tay phải của hắn lên.

Phía sau hắn, binh sĩ cùng một lúc đồng thời ngồi xổm người xuống, cầm súng đề phòng bốn phía.

Trong đó một tên cao thủ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ.

0 giờ.

Trong khoảnh khắc, đèn mọi nơi trong thành phố số 5 đột ngột bị dập tắt, tháp Vân Lưu hàng nghìn năm vận động cũng dừng lại.

Như cung khuyết trên trời, trang viên Ngân Hạnh cũng chìm trong bóng tối.

Khi tất cả những ánh sáng mà con người quen thuộc đã biến mất, phảng phất như toàn bộ thế giới đều lâm vào yên tĩnh.

Thẳng đến khi màn đêm ấy xuất hiện, các binh sĩ mới bắt đầu tiếp tục đi tới.

Điều này nói rõ, lực lượng đi phá hủy hệ thống cung cấp điện đã thành công.

Trong bóng tối, các binh sĩ thở hổn hển, xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề.

Còn có cây thông mọc hai bên trên thềm đá sườn núi, lá thông bị gió thổi phần phật ma sát lẫn nhau phát ra tiếng xào xạc.

Thế nhưng, không đợi họ đi đến giữa sườn núi, chợt thấy có người cầm theo một ngọn đèn dầu, đứng ở cuối thềm đá trên núi, lạnh lùng nhìn về phía dưới.

Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên.

Phía sau hắn có mười mấy người câm điếc đang đem hai tay nghiêm chỉnh khép lại trong tay áo.

Trước ngực mọi người đều đeo một đóa hoa cúc màu trắng, tế lễ cho linh hồn người vừa mất.

Khi các binh sĩ ngửa đầu nhìn lên thềm đá cuối ấy, cũng không biết vì sao, hô hấp đột nhiên trì trệ.

Người đàn ông trung niên cầm đèn nhét đèn vào tay thiếu niên, sau đó xoay người làm ngôn ngữ ký hiệu với người câm điếc:

"Giết hết toàn bộ.”

Trong phút chốc , đội ngũ binh sĩ bỗng nhiên có mấy chục người lật chiếc khăn màu tím trên tay áo lên. Mặt sau chiếc khăn màu tím ấy đen tuyền, trên đó là lá ngân hạng được thuê lên ngộp một mảnh trắng xóa.

Không biết sao, lúc họ chuyển khăn trên tay áo thành màu đen, không khí xung quanh đột nhiên nhuốm một màu bi thương, tựa như đang tiễn biệt một người nào đó.

Mà những chiếc lá ngân hạnh trắng bạc nổi trên nền đen u tối ấy của khăn tay khiến ta cảm giác giống như có dòng điện rẹt qua sống lưng lành lạnh mà ghê rợn.

Ngay sau đó, mười mấy cao thủ ẩn nấp trong đám binh sĩ bắt đầu tiến hành tàn sát.

Trên núi, đám người câm điếc nhảy về hướng núi nháy mắt biến mất, trong đội ngũ binh sĩ, phía sau mấy người cao thủ chợt cảm thấy không đúng, lập tức muốn chạy. Còn không chờ họ chạy bao xa đã thấy những người câm điếc kia mặc áo gai màu trắng, đã đi tới dưới chân núi, chặn đường đi của họ.

Người câm mặt không biểu tình, vành mắt còn có chút đỏ, tựa hồ như mới vừa khóc.

Mà trong chín vị cao thủ chạy trốn kia, lại có ba vị vào lúc này lật lên khăn tay trên áo, lộ ra mặt sau bên trong chiếc khăn là tấm vải lụa màu đen cùng màu trắng của lá cây ngân hạnh.

Vị trung niên ở cuối đường núi nhìn thấy cảnh này, liền biết đại cục đã định.

Có lẽ người khởi xướng vụ việc đẫm máu này, cũng không từng nghĩ đến thuộc hạ dưới trướng mình lại có nhiều người của gia chủ như vậy.

Ông lão kia trong phòng chờ đợi hơn mười năm, nhìn như không ham tranh quyền thế, lại phảng phất như biết tất cả mọi chuyện, không có cái gì là bỏ lỡ.

Hắn nhẹ nhàng nói với thiếu niên bên cạnh:

"Không thú vị."