Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1774: Thất Bại Lại Thất Bại




Nhưng hiện tại, dường như lại có một con đường đặc biệt dành cho người bình thường, những người không cam lòng kia sao có thể bỏ lỡ? Liều mạng cũng phải liều một phen.

Trong tay những học sinh bình thường này, mấy người cộng lại là hơn 100 tích phân ngay, lựa chọn tốt nhất lúc này chính là đi đổi quả Trường Sinh Thiên, rồi lại đi khiêu chiến tuyệt bích.

Đúng lúc này, có người hỏi học sinh bị thương kia:

"Huynh đệ, ngươi tên là gì?"

Học sinh bị thường cười nói:

"Ta tên Hồ Tĩnh Nhất."

Lúc nói chuyện, cánh tay hắn ta vừa vặn mới cầm máu.

Học sinh ở hàng trước không hề im lặng, có người bỗng nhiên cao giọng nói:

“Hôm nay, mấy người chúng ta đừng đổi vội, một ngày thôi, chúng ta cũng không gấp gì cả, nhưng họ chỉ còn 4 tiếng, ta đề nghị mọi người nhường một chút, để những huynh đệ tỷ muội này đổi Trường Sinh Thiên mà họ cần trước, có được không?”

Một vị nam sinh vui cười hớn hở nói:

“Được đó, sao lại không được. Dù sao chúng ta cũng không thiếu một ngày, tất cả mọi người đều nhường đi, để những huynh đệ tỷ muội này lên trước!”

Hồ Tĩnh Nhất ngây người tại chỗ:

"Cái này không được đâu."

Có vị nữ sinh cười nói:

“Gì mà được với không được, mọi người đều là bạn học trong một học viện, trong ngoài nên giúp đỡ nhau mới đúng, lúc nào chúng ta cũng có thể đổi thương phẩm được, nhưng thời gian của các ngươi không nhiều. Yên tâm đi, chúng ta không vội."

Hồ Tĩnh Nhất ngơ ngác, những người này sao mà không vội cho được, dù sao cũng là những người mới 4 giờ sáng đã đến xếp hàng, ai mà không có thuộc tính Quyển Vương chứ.

Những người thật sự không gấp, đều đang ngủ ngon trong ký túc xá ấy.

Thế nhưng, những bạn học này đều giả vờ bày ra vẻ hoàn toàn không quan trọng mà nhường đường.

Hồ Tĩnh Nhất chậm rãi vượt qua đám người, không hiểu tại sao, cảm giác cô độc khi hắn ta đối mặt với tuyệt bích lúc trước, bỗng chốc như chưa từng có.

Ấm áp không hiểu được.

"Cảm ơn mọi người.”

Bọn người Hồ Tĩnh Nhất chân thành nói cảm ơn.

"Đừng khách sáo như vậy.”

Có người cười nói:

“Chúc các ngươi thành công, chúng ta về ngủ trước.”

Hồ Tĩnh Nhất nhìn bóng lưng những bạn học kề vai sát cánh, cười cười nói nói rời đi, bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa thành lập của học viện Côn Luân.

Trong quá khứ, nhóm hành giả thời gian mỗi người đều tác chiến đơn độc, hyểu lầm nhau, nên căn bản không có cơ sở tín nhiệm nhau.

Nhưng giờ đây, hình như mọi thứ đang dần dần tốt lên.

Lúc này, cửa nơi đổi thương phẩm cũng mở ra, học sinh hơi sửng sốt:

“Nơi đổi thương phẩm không phải bảy giờ sáng mới mở cửa sao?”

Trong kế hoạch của mọi người, 8 giờ sáng khiêu chiến kết thúc, họ sẽ chờ đến bảy giờ, đợi nơi đổi thương phẩm mở cửa, đổi quả xong lập tức đi khiêu chiến ngay, có thể hoàn thành hay không đều dựa vào mệnh, dù sao thì thời gian thật sự không nhiều.

Nhưng bây giờ, chỗ đổi thương phẩm đã mở cửa.

Tiểu Ưng vui cười hớn hở nói:

“Không phải thời gian các ngươi eo hẹp ư, phá lệ cho các ngươi một lần cũng không sao, đến đi, bắt đầu xếp hàng đổi!"

Vẻ mặt Hồ Tĩnh Nhất vội vàng chạy về tuyệt bích mười mét, một phút cũng không muốn lãng phí.

Hắn ta dùng 200 tích phân còn sót lại trong tay đổi hai quả Trường Sinh Thiên, nuốt vào.

Thế nhưng, khi quay về tuyệt bích 10 mét lúc trước lần nữa, dù hắn ta khiêu chiến bao nhiêu lần đi nữa, cũng chỉ dừng lại ở nơi 8 mét hoặc 9 mét.

Thật ra, hai học sinh không có cách nào nắm vững thuật hô hấp bị lão sư giảng dạy của học viện trả lại tích phân mà Hồ Tĩnh Nhất nói, có một người là hắn ta.

Dường như đây là một nguyền rủa, đi học thì dậy trễ, toán học và lý học học thế nào cũng không hiểu được, mỗi lần chỉ có thể đạt vừa mức tiêu chuẩn.

Dù cho sau khi đến học viện đã đổi được Vạn Thần Lôi Ti, nhưng vì không nắm vững thuật hô hấp, nên bị trả lại tích phân.

Giờ đây, dù hắn ta có cố gắng thế nào, chăm chỉ thế nào, thì cũng dường như không thể nào vượt qua tòa tuyệt bích trước mặt kia.

Tối hôm qua, lúc Trần Chước Cừ lên đỉnh núi hắn ta cũng đã có mặt ở đó rồi, luận về trả giá đổ mồ ai, Hồ Tĩnh Nhất không thua kém ai cả, hắn ta cũng dám nhún người nhảy một cái ở nơi 9 mét, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn ta không cách nào tìm được điểm chống đỡ tốt nhất, mà chỉ có thể lần lượt thất bại.

Giống như một nguyền rủa, vận mệnh của hắn ta đã định sẵn chỉ có thể làm nền cho người khác, trở thành một người thất bại.

Hồ Tĩnh Nhất yên lặng nhìn về phía bên cạnh, bóng lưng trên vách núi tòa tuyệt bích 48 mét kia, làm cho hắn ta yêu thích tận đáy lòng, chỉ có điều yêu thích không có tác dụng gì cả, hắn ta thoa Kê Huyết Nha lên người mình, sau đó quật cường đi về phía tuyệt bích thuộc về mình lần nữa, thất bại lại thất bại.