Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1772: Quyển Vương




Lúc này, Khánh Trần còn đang nằm trên ghế học viện nông vụ, dùng clone đăng bài viết:

“Oa, thật sự có phần thưởng đó, hôm nay ta nhất định phải khiêu chiến thành công, nếu không ta sẽ không ngủ được! Mọi người cùng nhau đi thôi!”

Sau đó lại đổi sang một cái clone khác trả lời bài viết:

“Ta cũng đi!”

Khánh Trần lướt bài viết rồi bật cười haha, Côn Luân và Cửu Châu muốn giành người với hắn? Không có cửa đâu, các ngươi chỉ có thể chọn những kẻ còn thừa lại sau khi Bạch Trú chọn.

Một giây sau, hắn đột nhiên lướt thấy bản hướng dẫn khiêu chiến mất phí của Trần Chước Cừ, lập tức vui vẻ:

“Chính ra là cũng có chút phong cách của Kỵ Sĩ đấy chứ.”

Hắn chợt nhớ tới khoảng thời gian sư phụ Lý Thúc Đồng dẫn hắn tới phòng tập đấm bốc để kiếm tiền.

Thời đại huy hoàng nhất của Kỵ Sĩ, lập tức sẽ tới gần.

Một bóng dáng nói với Trần Dư, bảo hắn trở về kéo dài hơi tàn, chờ đợi một thời đại thuộc về Khánh Trần.

Anh trai đã nói ra câu này, Khánh Trần nhất định phải làm cho được mới thôi.

Giờ phút này.

Trong lúc rảnh rỗi, Trịnh Viễn Đông và Lộ Viễn đến nơi khiêu chyến tuyệt bích, đứng ở ngoài quan sát.

Dù đã là 1 giờ đêm, tòa tuyệt bích 10 mét kia vẫn đông nghịt người như cũ, cần hai người lần lượt thay phyên nhau xếp hàng mới được.

Họ đều là người chịu sự mê hoặc ở học viện App, mỗi người đều đã từng trải qua thất bại, bây giờ lần nữa đối mặt với nó.

Trịnh Viễn Đông hiếu kỳ hỏi:

“Sao ở đây còn nhiều học sinh vậy? Tối hôm qua đã có rất nhiều người rời đi mà.”

Hắn ta biết nơi này sẽ vẫn có người tiếp tục phấn đấu, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.

Lộ Viễn ở bên cạnh iếu ớt nói:

“Khánh Trần vì muốn tăng giới hạn sàng lọc đám người kỵ sĩ, quả thật đã dùng mọi thủ đoạn, làm người ta giận sôi mà...”

Ngay lúc 2 giờ chiều, có mấy tài khoản bắt đầu thổi phồng chỗ tốt của Tử Lan Tinh, Cảnh Sơn Trà, Trường Sinh Thyên.

4 giờ chiều, lại có mấy tài khoản bắt đầu hô lên khẩu hiệu "Không khiêu chyến thì không phải người Trung Quốc."

6 giờ chiều, học viện còn đặc biệt đưa ra một thông báo:

“Tất cả người khiêu chyến thành công, hyện tại đều có thể trở về chỗ khiêu chyến tiến hành rút thưởng. Ở hyện trường chọn ra một người khiêu chyến may mắn, khen thưởng thêm một phần Trường Sinh Thyên, Tử Lan Tinh, Cảnh Sơn Trà!”

Hơn nữa, ngay tại hyện trường khiêu chyến, có người may mắn trở thành người khiêu chyến thứ 66, thứ 73, thứ 88, thứ 179, thứ 188 cũng được ban thưởng gấp đôi.

Học sinh ở tại chỗ lúc ấy đều mơ màng, đây là chương trình giảm giá sâu cho người tiêu dùng ư, như nào lại ngẫu nhyên rút ra một vị khán giả may mắn vậy?

Các ngài là đang làm chương trình khuyến mãi đấy à?

Hơn nữa vị may mắn thứ 66, 88 mọi người còn có thể hiểu được, còn vị thứ 73 và 179 cũng có thể trở thành người khyên chyến may mắn là chuyện gì?

Ta nói này, phương thức chỉ định người khiêu chyến may mắn của tổ giám sát khiêu chyến các ngươi có phải hơi qua loa quá không?

Chẳng qua, tất cả quyền giải thích đều thuộc về tổ giám sát khiêu chyến, hơn nữa, tất cả đệ tử đều hy vọng mình có thể trở thành người may mắn đó.

Sau khy chuyện này truyền ra, mọi người càng thêm điên cuồng.

Học sinh bắt đầu từng người từng người trở về chyến trường tuyệt bích, hết cách thôi, bầu không khí cũng đã bùng cháy đến chừng này rồi.

Chỉ có điều, quyết định quay lại chyến trường, thì phải đổ mồ hôi, nỗ lực, trả giá, thứ vĩnh viễn không thay đổi ở nơi này, dường như chỉ có số lượng Kê Huyết Nha trên mặt đất, chỉ cần dùng một chút, là bọn Tiểu Thất sẽ bù thêm một chút ngay.

Còn 7 giờ nữa là khiêu chyến kết thúc, tất cả mọi người đều đang giành giật từng giây.

Hạn chót ngay trước mắt, đã có 189 người hoàn thành khiêu chyến ải thứ nhất.

Nếu có người trong màn đêm nhìn về nơi cách đó không xa, sẽ thình lình thấy được vậy mà Trần Chước Cừ đang dẫn đầu hơn một trăm người thành công, bắt đầu khiêu chyến cửa ải thứ hai.

Tòa tuyệt bích màu xám kia cao đến 48 mét.

Loại tinh thần Quyển Vương này, quả thật làm người ta nghyến răng nghyến lợi mà kính nể.

Thật ra, nghiêm khắc mà nói bọn Trần Chước Cừ cũng không phải Quyển Vương.

Bên trong cạnh tranh quá mức thì lợi ích của từng người sẽ giảm xuống.

Nói cách khác, với chyếc bánh ngọt lớn như vậy, mọi người trong nhóm Quyển Vương bình thường bỏ ra 100% nỗ lực là có thể lấy được bánh ngọt, còn hyện tại phải bỏ ra 200% nỗ lực mới lấy được.

Số lượng bánh ngọt không thay đổi, nhưng phải nỗ lực gấp bội.

Nhưng từ Quyển Vương dùng trong lần khiêu chyến này thì không giống, bởi vì không ai biết khối bánh ngọt của học viện Nông Vụ kia rốt cuộc lớn chừng nào...

Nên không có chuyện người khác cố gắng hơn ngươi thì lợi ích của ngươi lại ít đi.

Tình huống bây giờ, có lẽ phải dùng từ phấn đấu mới thích hợp hơn.

Đương nhyên, cái này cũng không làm mọi người không gọi họ là Quyển Vương nữa.