Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1757: Quan Hệ Thân Sơ




Bắt đầu từ hôm nay, khả năng sản xuất của học viện nông nghiệp chính thức tăng gấp bội.

Có lẽ trước mắt còn nghèo, nhưng chỉ cần quay ề hai lần nữa là hắn có thể bòn rút toàn bộ điểm tích lũy của học sinh, sau đó khiến họ tiếp tục liều mạng tìm tình báo mới cho Hội phụ huynh.

Đột nhiên Trịnh Viễn Đông nói:

“Đúng rồi, người ngươi muốn Côn Luân đón lên đảo đã đến rồi.”

Vào giờ phút này, một nhóm gồm mười sáu người chậm rãi đi đến trước học viện nông nghiệp.

Khác với các học sinh trong trường, trên người họ đều toát lên khí thế hung hãn, khi không nói cười trông giống như loài mãnh thú.

Đó là những người khác hoàn toàn với học sinh, khí chất cũng khác biệt.

Trong học viện, Hội Tam Điểm được coi là dũng mãnh, nhưng khí chất của đám người này hiển nhiên còn hung ác hơn Hội Tam Điểm.

Thế nhưng khi đám người đó đi đến trước mặt các học sinh, người trẻ tuổi đi đầu bỗng nở nụ cười, nói:

“Xin hãy nhường đường, bọn ta phải đi qua.”

Nụ cười này hòa tan bầu không khí lạnh lẽo ban nãy.

Người trẻ tuổi tỏ ra thân thiết giống như anh trai hàng xóm, thoạt trông đơn thuần vô hại.

Đám đông từ từ tách ra, người trẻ tuổi dẫn đầu đi đến trước cửa học viện nông nghiệp và đập cửa:

“Viện trưởng, ta là Tiểu Thất đây, ta đến trình diện!”

Đội ngũ này chính là thành viên của Hội phụ huynh do Tiểu Thất và Tiểu Ngũ dẫn dắt!

Trong Hội phụ huynh, Người Nhà có thứ tự tổng cộng tám người, từ đại ca đến Tiểu Bát, xem như là tám thành viên Nhà Vàng đắc lực nhất dưới trường La Vạn Nhai.

Khi La Vạn Nhai nhận được thông báo của Khánh Trần, hắn lập tức chọn 16 người tu luyện nhanh nhất và có thiên phú tốt nhất trong số người du hành thời gian ở Hội phụ huynh đưa đến Kình Đảo tập huấn.

Họ đều là những người du hành thời gian được hắn lựa chọn kỹ càng, người nào cũng có thiên phú xuất chúng, tuy không bằng kiểu thiên tài khủng khiếp như Lý Đồng Vân, Trần Dư nhưng cũng là những thiên tài tu luyện hàng đầu.

Đối với Khánh Trần, xếp hạng đầu tiên trong cấp bậc ưu tiên phân phối tài nguyên nhất định là Bạch Trú, xếp thứ hai chắc chắn là Hội phụ huynh, Hội Tam Điểm và sáu đệ tử Khánh thị đứng thứ ba.

Về quan hệ thân sơ xa gần, tuyệt đối là Hội phụ huynh thân hơn, nó là đội quân chính quy của Khánh Trần.

Về năng lực chiến đấu, Người Nhà có thể san bằng câu lạc bộ ở các thành phố hiển nhiên tàn bạo hơn, rốt cuộc mỗi một kẻ địch mà họ phải đối mặt đều là tội phạm nghiêm trọng chưa bị truy bắt về quy án trong thành phố, với thủ đoạn tàn nhẫn và xảo trá.

Họ bắt từng tên tội phạm đó lại, sau đó mang đối phương vào một tòa cao ốc cho cải tạo lao động bằng cách may vá, khiến các câu lạc bộ đều cảm thấy sợ hãi.

Thật ra, tấn công những câu lạc bộ ấy là quá trình luyện binh của Hội phụ huynh, tuy không bằng quân đội nhưng cũng hơn hẳn các tổ chức khác.

Két một tiếng, cửa sắt nhỏ của học viện nông nghiệp mở ra, Tiểu Thất tươi cười bước vào.

Trước khi hắn đi, La Vạn Nhai đã nói đây là sắp xếp của Hội phụ huynh.

Sắp xếp của Hội phụ huynh đương nhiên là sự sắp xếp tốt nhất!

Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả các thế lực trong tay Khánh Trần đều tiến vào giai đoạn phát triển thần tốc đến mức có thể nói là thái quá.

Các tập đoàn tài chính và các thế lực ở thế giới trong sẽ không biết, kể từ giờ khắc này rốt cuộc người du hành thời gian phải dựa vào những vật cấm kỵ thần kỳ mang tên Kình Đảo để bắt đầu bước lên vũ đài.

Trước kia người du hành thời gian rất nhỏ yếu, nhưng họ sẽ nhanh chóng lớn mạnh hơn.

Phía nam của Kình Đảo, Lý Đồng Vân dắt tay Jinguji Maki, hai cô bé đều mặc đồ thể thao, tung tăng đi trên đường núi.

Kình Đảo quá lớn, địa điểm mà trường học khai phá hiện nay còn chưa chiếm 1% hòn đảo này.

Đi dần về phía nam, Lý Đồng Vân đã trông thấy cánh rừng rậm ở hướng đó.

Nhưng còn chưa đến gần nàng đã thấy vài bóng người chợt lóe lên trong bóng tối.

Cảm giác nguy hiểm ập tới, giữ bước chân nàng lại.

“Lạ thật.”

Lý Đồng Vân nghi ngờ:

“Lẽ nào sau khi lên đảo Côn Luân không đi thăm dò, quét sạch khu rừng này sao? Nhìn như khu cấm kỵ ấy, làm ta thấy rợn người.”

Jinguji Maki vẫn đang trong giai đoạn học tiếng Trung, nàng cười xán lạn nhại lời Lý Đồng Vân:

“Rợn!”

Lý Đồng Vân tức giận nhìn bé:

“Không nên học từ này.”

“Dạ.”

Maki-chan gật đầu.

Tiểu Đồng Vân lấy điện thoại ra cho Maki-chan xem:

“Núi, ta muốn một ngọn núi cao hơn mười mét, tạo ra nó theo bức ảnh này đi.”

Maki-chan nghe hiểu, ngay sau đó một ngọn núi hơn mười mét bỗng xuất hiện trước mặt họ, trên núi là một cái sân lộ thiên, trên sân có một gốc đại thụ.

Ngọn núi này rất kỳ lạ, bởi vì một mặt của nó gần như nhẵn nhũi, chỉ có vài khe hở để bám vào.