Cám ơn bạn kenvirgo, ThảoMúp ạ. Nay mình sẽ BẠO 16 CHƯƠNG nhân dịp cuối tuần nữa ạ. Cám ơn các bạn đã ủng hộ nha!!!
Đủ 200 KP mai mình bạo 10 chương các bạn nhaaa!!!!
---
Nô bộc không phải nô lệ, mà là sản phẩm bị tư bản bóc lột.
Có một số gia đình nghèo quá, không sống nổi, gia đình này sẽ “bán” trẻ con từ 14 tuổi trở lên cho công ty.
Công ty sẽ cho bọn họ một khoản tiền, sau đó ký một bản hợp đồng dài 80 năm với đứa trẻ đó, trong hợp đồng quy định, công ty là bên A cung cấp các loại phúc lợi như tiền lương, ăn ngủ, ủy thác huấn luyện vân vân.
Sau đó trong vòng 80 năm này, đứa trẻ là bên B có nghĩa vụ làm việc cho công ty.
Trong kỳ hạn hợp đồng, nếu bên B muốn huỷ bỏ hợp đông cần thanh toán tiền bồi thường vi phạm hợp đồng với giá trên trời cho công ty.
Một phí vi phạm hợp đồng mà bọn họ căn bản không bổi thường nổi.
80 năm, đây là thời hạn lao động theo pháp luật quy định ở thế giới bên trong, 14 tuổi thì là hạn cuối để ký kết hợp đồng lao động.
Nếu như một nô bộc bắt đầu làm việc từ năm 14 tuổi, đến 94 tuổi còn chưa chết, lúc đó sẽ được tự do.
Nhưng trên thực tế, nô bộc rất ít khi sống đến 94 tuổi.
Thế là dần dà, cái từ nô bộc này được ra đời.
Cũng không phải là con người ở thế giới trong trở về thời đại chế độ nô lệ, mà khi pháp luật không còn bảo vệ kẻ yếu, ngươi sẽ biết rõ tư bản mạnh đến mức nào.
Thật ra phần lớn nô bộc là do đến đường cùng mới phải bán mình cho nhà giàu.
Cho nên, Tần Thành nhìn thấy hành động của thiếu niên này liền liên tưởng thân phận nô bộc.
Lúc này, thiếu niên chờ người đàn ông trung niên uống xong cháo hoa thì thu dọn sạch sẽ đồ đạc, dựng lều vải cho người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên kia khoan thai tự đắc chui vào lều vải, thiếu niên lại chỉ tìm một tảng đá cản gió, tựa lên trên đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba lô leo núi kia như chứa tất cả những thứ cần thiết cho người đàn ông trung niên, không có thứ gì cho thiếu niên, ngay cả lều vải cũng chỉ có một...
Thỉnh thoảng, thiếu niên còn mở to mắt ra thêm chút củi vào trong đống lửa, để ánh lửa từ đầu đến cuối vẫn chiếu sáng trong phạm vi lều vải.
Nói thật, ngay cả đám thợ săn ở đống lửa bên này đều cảm thấy thiếu niên có chút thê thảm.
Dường như người đàn ông trung niên hoàn toàn không coi thiếu niên này là người.
Nửa đêm nổi gió, một cơn lạnh lẽo ập đến, giống như nhiệt độ bên trong đống lửa cũng đều bị gió thổi đi vậy.
Ông lão Tần Thành nhìn thoáng qua con trai cả Tần Đồng của mình:
“Đừng trêu chọc hai người này, người dám đến hoang dã đều không phải kẻ ngốc, nhìn là biết người đàn ông trung niên kia không phú thì quý, nói không chừng đã dùng xong cả một loạt thuốc biến đổi gen, đạt tới cấp B.”
Tần Đồng gật đầu:
“Cha yên tâm, ta không ngốc.”
Lúc này, người phụ nữ trung niên bên cạnh Tần Thành nói:
“Thiếu niên kia không hề giống như đã từng tiêm thuốc, trên người cũng không có tay chân máy móc. Bình thường nô bộc của nhân vật lớn sẽ không yếu như vậy, có lẽ người đàn ông trung niên nhân kia chỉ là cấp C thôi.”
Tần Thành lắc đầu:
“Chớ xem thường người ta, cho dù là cấp C, cũng không phải người chúng ta có thể với tới.”
Lão già lại cuộn điếu thuốc cho mình, yên lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói với Tần Đồng:
“Ngươi lên trên xe cầm một tấm thảm đưa cho thiếu niên kia, chúng ta không với tới, không nịnh bợ nhân vật lớn được nhưng nô bộc vẫn có thể. Có vài nô bộc sau khi trở thành thân tín của ông chủ, vài thứ đồ lọt qua khe hở ngón tay cũng đủ để chúng ta ăn hai ba năm, hơn nữa hắn có thể tiếp xúc với nhân vật lớn, chúng ta làm nghề này cũng là bắt thú cưng cho các nhân vật lớn.”
"Vâng.”
Tần Đồng khẽ gật đầu, đứng dậy.
Hắn còn chưa đứng lên hẳn, thiếu nữ ở một bên đã giữ chặt hắn, nói:
“Ca, để ta đi lấy.”
Nói rồi, thiếu nữ liền chạy đến bên cạnh chiếc xe bán tải, Tần Đồng ở sau lưng nàng thở dài một tiếng.
Con gái sinh sống trên vùng hoang dã lâu dài, tính tình ngang tàng đến mức cha mẹ anh trai cũng không quản lí được.
Thiếu nữ ôm tấm thảm chậm rãi đi đến gần thiếu niên, trong lòng mang theo vài phần hiếu kì và cẩn thận.
Nhưng lúc nàng đi đến phạm vi hai mét gần thiếu niên, đã thấy thiếu niên kia bỗng bật dậy, lá rụng chồng chất trên mặt đất bị thổi bay.
Trong tay thiếu niên có một con dao găm không biết lấy từ đâu ra.
Đến khi sắp cứa vào cổ thiếu nữ mới miễn cưỡng dừng lại.
Động tác gọn gàng mà linh hoạt, hoàn toàn không giống người vô hại trước đó.
Phịch một tiếng, hơn mười người trong doanh trại bên cạnh đều đứng lên, giống như là muốn nhào tới cứu viện.
Mà thiếu nữ thì đánh giá thiếu niên ở khoảng cách gần, không hề có vẻ sợ hãi chút nào:
“Ta tới đưa thảm cho ngươi, sợ ngươi cảm lạnh.”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn nàng một chút, đáp:
“Cảm ơn, không cần.”