Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1749: Chữa Mắt




Hiện tại trong trường học dành cho người du hành thời gian, có ít nhất một nửa học sinh đều bị cận thị, Côn Luân dùng quảng cáo như thế này hiển nhiên là muốn hấp dẫn mọi người đổi vật phẩm.

Rốt cuộc chi phí cho một lần mổ mắt ở bên ngoài là mấy chục nghìn tệ, hơn nữa còn có hậu di chứng, mắt dễ mỏi, khó chịu, sẽ đau và thường xuyên chảy nước mắt.

Trong học viện lại đổi điểm tích lũy để lấy được món đồ thần kỳ này, không chỉ không có hậu di chứng mà sau 15 lần sử dụng chỉ sợ biến thành mắt cú vọ.

Trong lúc suy nghĩ, có hai nữ sinh đi ngang qua trò chuyện với nhau:

“Muốn đổi lấy thương phẩm đó liền ghê, bằng không lần nào đi ra ngoài chơi cũng phải mang kính sát tròng. Thứ này thiết thực thật đấy, ta phải đổi cái này trước!”

Nữ sinh bên cạnh nói:

“Ta cũng phải đổi nó…”

Thứ này quả thật có sức hấp dẫn mạnh mẽ với học sinh hiện đại.

Thương phẩm có thể đổi số 3: Vật phẩm tăng sức mạnh, mỗi một lần sử dụng có thể tăng lực đẩy thêm 10 cân, không có tác dụng phụ. Cá nhân đổi vật phẩm yêu cầu 100 điểm tích lũy, đoàn thể đổi vật phẩm yêu cầu 150 điểm tích lũy, sử dụng tối đa 9 lần. Sau chín lần sử dụng sẽ đạt được thực lực của chiến sĩ gen cấp F, học sinh của học viện cơ sở sau khi sử dụng hết 9 lần có thể gia nhập học viện dị năng.

Lần này, những học sinh không cam lòng tụt lại của học viện cơ sở cũng phát điên…

Ba vật phẩm này mỗi một thứ đều xoáy vào lòng người du hành thời gian, mỗi một thứ đều vô cùng có giá trị thiết thực.

Nhiều người hành thời gian muốn trở thành dị năng giả, cách đơn giản nhất là bất chấp tất cả mua thuốc biến đổi gen, thế nhưng tác dụng phụ của loại thuốc này quá lớn…

Vào giờ phút này, đã có học sinh không thèm ăn sáng mà chạy vội đến chỗ đổi vật phẩm trong trường, sợ đến chậm thì chẳng còn gì nữa.

Một lát sau bỗng có người đứng trong sân trường hô to:

“Tổ chức Hồng Diệp đã đổi món hàng đầu tiên, họ đổi thương phẩm số 1, là vật phẩm phụ trợ tu luyện! Thoạt nhìn Hồng Diệp muốn dốc toàn lực trợ giúp Cửu Nhiễm tu luyện!”

Đây là tin tức lớn.

Tất cả mọi người đều không ngờ Hồng Diệp lại hành động dứt khoát và quyết đoán như vậy.

Nói thật, khi một tổ chức gần một trăm thành viên quyết định dùng điểm tích lũy của tập thể để bồi dưỡng cho một người, nhất định sẽ nổ ra tranh cãi.

Xem ra tổ chức Hồng Diệp khá là đoàn kết.

Nhưng cũng may không phải tất cả các tổ chức đều phải thuê phòng máy server, thuê phòng thí nghiệm như Ma Trận, rốt cuộc điểm tích lũy của đa số các đoàn thể đều tìm được đất dụng võ.

Tôn Sỏ Từ và Đoàn Tử nhìn nhau:

“Với điểm tích lũy của chúng ta, sợ là phải mất rất lâu mới đổi được những thứ này.”

Vậy là Tôn Sở Từ và Đoàn Tử cũng dao động khi thấy được những thương phẩm ấy.

Đoàn Tử nói:

“Hay là chúng ta gia nhập câu lạc bộ nào đó đi?”

Tôn Sở Từ cười nói:

“Ai lại cần học sinh của học viện nông nghiệp đâu, chẳng có thời gian cày điểm, cũng chẳng có một điểm cống hiến nào cho câu lạc bộ. Sau khi thông báo này được phát ra, chắc chắn các câu lạc bộ sẽ không cần những người không được việc nữa.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây…”

Đoàn Tử nói:

“Ta cũng cận hơn 200 độ, chẳng qua cảm thấy không cần đeo kính nên mới không đeo thôi.”

Tôn Sở Từ nói:

“Việc này thì có khó gì, hai ta góp lại, vài ngày là đổi được cho ngươi rồi. Còn những thứ khác...tin tưởng ta, chúng ta cứ chuyên tâm làm việc ở học viện nông nghiệp, nhất định sẽ không thiếu được lợi. Ngươi xem đám thực vật thần kỳ của viện trưởng, chưa biết chừng chúng lại có tác dụng kỳ diệu nào đó. Đi thôi, không cần hâm mộ người khác, làm chính mình là được.”

Đoàn Tử gật đầu:

“Ngươi giúp ta đổi điểm tích lũy chữa mắt, chờ ta chữa xong thì hai ta lại gom góp điểm đổi cái thứ tăng sức lực cho ngươi...Không biết là thứ gì mà thần kỳ thế.”

Đột nhiên Tôn Sở Từ nói:

“Ngươi nói xem...vật phẩm có thể đổi mà trường học cung cấp liệu có phải những loài cây chúng ta trồng không?”

Đoàn Tử sửng sốt.

Tuy nàng không biết những loài thực vật ấy là gì, nhưng quả thật có khả năng là vậy!

Hai người họ đang nói chuyện thì có một học sinh đeo kính giơ một chiếc túi trong suốt dán kín lên đi ngang qua và hô to:

“Ta đổi được vật phẩm rồi, ha ha, đổi ba lần nữa là ta không cần đeo kính nữa!”

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nhìn...lá trà trong chiếc túi đóng gói kỹ càng kia, tức khắc trố mắt nhìn nhau!

Trời ạ, đó chẳng phải là lá trà mà viện trưởng cho họ sao?!

Thì ra mặt hàng được ưa chuộng vừa được trường học tung ra đến từ học viện nông nghiệp họ thật...Hơn nữa, chưa biết chừng tất cả đều đến từ học viện nông nghiệp!

Nghĩ tới đây, hai người họ xoay người chạy về phòng, họ phải đi lấy lá trà Khánh Trần đưa cho họ!