Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 173: Thành Phố Số 10




"Xin chào, không cố ý mạo phạm."

Bên ngoài khu trại vang lên âm thanh.

Trong rừng cây tối om, hai bóng người chậm rãi đi ra, hai người này đều mặc áo jacket màu đen, một người tuổi trung niên, một người là thiếu niên, sau lưng thiếu niên còn đeo ba lô leo núi.

Hai người bọn họ đều kéo khóa áo lên cao, kéo cao cổ áo làm che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Người đàn ông trung niên mặc áo jacket giơ hai tay lên vừa cười vừa nói:

"Người qua đường, nhìn thấy nơi này có hai chiếc xe có thể chắn gió nên đến nhờ vả."

Nói xong, người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua thiếu niên.

Ngay lập tức, thiếu niên lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi, ném đến bên cạnh đống lửa:

"Không đồng ý cũng không sao, thuốc lá này tặng cho các ngươi, chúng ta rời đi."

Tần Thành chần chờ một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, họng súng vẫn đang chĩa vào hai người trước mặt:

"Là từ thành phố nào tới?"

"Ừ, từ thành phố số 10 tới .”

Người trung niên cười nói.

"Muốn đi đâu?"

Lão cảnh giác.

"Cũng không biết, đi du lịch.”

Người trung niên tiếp tục trả lời.

Lão ta chỉ vào khoảng đất trống cách chỗ này hơn hai mươi mét:

"Các ngươi có thể cắm trại ở chỗ đó, nhưng không được lại gần chúng ta. Muốn ở nhờ thì một gói thuốc lá không đủ, có tiền không."

"Có.”

Thiếu niên mặc áo jacket đáp xong thì ném một cái bình nhỏ màu trắng vào bên cạnh đống lửa, giống như đã sớm chuẩn bị từ lâu.

Đây là tiền tệ thông dụng ngoài hoang dã.

Ném xong, hai người này liền đi đến bãi đất trống.

Bên cạnh đống lửa, một thiếu nữ nhìn thiếu niên mặc áo jacket, nói khẽ với Tần Đồng:

"Ca, thiếu niên kia nhìn rất được."

Tần Đồng lườm bóng lưng thiếu niên một chút:

"Áo jacket che mất hơn nửa cái mặt, ngươi còn cảm thấy hắn đẹp trai sao?"

Thiếu nữ nói:

"Có vài người không cần nhìn cả khuôn mặt cũng có thể đánh giá đẹp xấu."

"Đừng suy nghĩ mấy truyện thế này nữa .”

Tần Đồng thêm hai cây củi vào trong đống lửa:

"Ngươi thấy áo jacket trên người bọn họ không, chỉ cần hai bộ quần áo này cũng có thể đổi hai cánh tay robot mới, loại người này đi vào hoang dã thì gọi là đi du lịch, chúng ta đi vào vùng hoang dã thì gọi là sinh tồn, chúng ta là người của hai thế giới."

Thiếu nữ nhếch miệng:

"Ta không nói gì nữa là được."

"Ta đang lo ngươi bị câu hồn bởi loại con nhà giàu này.”

Người trẻ tuổi nói thấm thía:

"Những kẻ có tiền đều ở khu thứ ba trở lên, không ai là người tốt cả."

"Được rồi được rồi, biết rồi.”

Thiếu nữ không nhịn được nói.

Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía thiếu niên.

Đêm tối trên đồng hoang, người xa lạ đến doanh địa sẽ làm người ta cảm thấy có chút mới lạ.

Gần như tất cả mọi người bên cạnh đống lửa đều kín đáo đánh giá người đàn ông trung niên và thiếu niên từ xa.

Chỉ thấy thiếu niên ném mạnh ba lô leo núi xuống, một tiếng bịch truyền đến, tất cả mọi người đều nghe được ba lô leo núi kia nặng bao nhiêu.

Người đàn ông trung niên ở một bên không hề có ý giúp đỡ, dứt khoát tìm một tảng đá để ngồi, chờ thiếu niên nhóm lửa nấu cơm.

Thiếu nữ luôn cảm thấy, thiếu niên hoàn toàn không phải con nhà giàu mà anh trai từng nói, ngược lại giống như nô bộc của người đàn ông trung niên hơn.

Ông lão Tần Thành thấy cảnh này thì nói:

“Chắc hẳn thiếu niên kia không phải là con nhà giàu gì, ta nghe âm thanh là có thể đoán được, bên trong ba lô leo núi ít nhất phải đến 50 cân, thành phố gần nhất cách chúng ta hơn một trăm cây số, căn cứ liên bang tân tiến gần nhất cũng là hơn bốn mươi cây số. Đeo túi đồ 50 cân đi hơn bốn mươi cây số, có con nhà giàu nào ở khu 3 có thể chịu được chứ?”

Lúc này, thiếu niên đã lấy một cái bàn gấp nhỏ từ trong túi ra.

Người đàn ông trung niên ngồi yên trên cái ghế bên cạnh bàn, thiếu niên lại lấy một cái máy đọc sách đưa cho hắn.

Bên cạnh đống lửa, người trẻ tuổi Tần Đồng bỗng nhiên lưỡng lự:

“Đúng là không giống con nhà giàu.”

Trong lúc nói chuyện, thiếu niên lại lấy một cái cốc giữ ấm màu bạc từ trong ba lô leo núi ra, sau đó rót nước trà vào trong nắp cốc, đưa vào trong tay người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu, tiếp tục nhìn máy đọc sách trong tay, dường như không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng muốn đọc sách.

Đến lúc này, thiếu niên mới nhẹ nhàng thở ra...

Hắn ngồi trên tảng đá lớn thở dốc mấy giây, sau đó liền lấy một cái rìu nhỏ từ trong ba lô leo núi ra, chặt đứt một thân cây nhỏ nhất cách đó không xa, lại nhặt vài cành cây chất thành một đống.

Thậm chí còn dứt khoát lưu loát chồng cành cây lên nhau tạo ra cái giá ba chân, đặt một cái nồi lên chuẩn bị nấu cơm.

"Cách dựng trại rất thành thạo.”

Tần Đồng ở bên đống lửa khác nói:

“Nhưng rất lạ, làn da của thiếu niên này trắng nõn, hẳn là rất ít khi vào hoang dã.”

So với người đàn ông trung niên và thiếu niên trắng nõn bên kia, mấy người Tần Đồng, Tần Thành lại có nước da đen sạm, vừa nhìn liền biết thường xuyên sinh hoạt trong hoàn cảnh phơi gió phơi nắng.