Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1664: Chuyển Viện




Còn về bảng xếp hạng các câu lạc bộ, ba câu lạc bộ xếp đầu sẽ được thưởng điểm tích lũy theo đoàn thể, mỗi tháng sẽ được thưởng theo thứ tự là 1000, 500, 300 điểm tích lũy.

Về phần việc điểm tích lũy có thể đổi được những gì thì hệ thống vẫn đang cập nhật.

Nghe nói thứ đó rất lợi hại, thậm chí có thể phụ trợ tu hành.

Mọi người đều chờ mong thứ đó, cho nên bây giờ mọi người đều đang tích lũy điểm vì họ sợ sau khi công bố vật phẩm, số lượng hàng hóa sẽ không đủ để đổi.

Lúc này, Trần Tuế và Đường Duy đang quay về kí túc xá tắm rửa.

Vừa vào cửa, họ đã thấy Khánh Trần và Liễu Ninh ở trong phòng, Trần Tuế hỏi hai người:

"Các ngươi không cần đi làm nhiệm vụ sao?"

"Ta vẫn đang học lớp sinh tồn ngoài hoang dã, rất thú vị, hôm nay huấn luyện viên dạy dạy chúng ta những thứ có thể ăn và không thể ăn, ta cảm thấy nội dung bài học rất hữu dụng, điểm tích lũy cũng cao.”

Liễu Ninh nói.

Đường Duy cảm thấy rất hâm mộ, thật ra hắn cũng rất muốn học khóa học này, chỉ là đáng tiếc hắn không đăng kí được.

Chờ chút, không phải quá trình đăng kí học vẫn luôn diễn ra trên máy tính sao, câu lạc bộ Ma Trận làm gì, không phải chính là chơi máy tính sao, vậy sao họ không biết đi giành khóa học nhỉ!

Như vậy còn ai có thể giành được với Ma Trận?

Trần Tuế nhìn đám người thở dài nói:

"Lúc trước tất cả mọi thứ đều miễn phí, tại sao sau khi Khánh Trần trở thành chủ tịch trường, tất cả mọi thứ đều thu phí, có phải hắn đang giở trò hay không?!"

Khánh Trần nằm ở trên giường khóe mắt giật một cái, nhưng cuối cùng vẫn là giả vờ như không nghe thấy cái gì.

Lúc này, Trần Tuế mở ba lô của mình.

Sau đó hắn bỗng vội vàng che lại.

Hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, sau lưng hắn bắt đầu chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

Vì không biết trong balo của hắn xuất hiện một tờ giấy từ bao giờ: Ta đang nhìn ngươi.

Trần Tuế thấp giọng hỏi Đường Duy:

"Lúc ta đá bóng, ai đã động vào balo của ta?"

"Không biết, hình như không có?"

Đường Duy nghi ngờ nói:

"Thế nào?"

Trần Tuế thấp giọng nói:

"Có người để một tờ giấy trong balo của ta, ta nghi ngờ Khánh Trần đang để mắt tới ta! Thật kì lạ, hôm nay ta đã quan sát một ngày mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Khánh Trần, chẳng lẽ đã dịch dung đi theo ta? Hắn muốn chỉnh ta!"

"Không thể nào.”

Đường Duy nói.

"Sao lại không thể.”

Trần Tuế chắc chắn:

"Việc ta đứng ra lôi kéo Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân lúc trước đúng là không chính đáng, chắc chắn hắn muốn trả thù ta! Nhất định hắn đang ẩn nấp bên cạnh ta!"

Khánh Trần đang nằm trên giường lặng lẽ tính toán con đường đi đào thực vật, hắn thầm tự nhủ, nếu bọn Trần Tuế và đối phương tự đối phó với nhau thì có lẽ hắn sẽ tiết kiệm được không ít công sức và thời gian...

Rất tốt.

...

Trong phòng kí túc xá của Nam Cung Nguyên Ngữ, hắn vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đi biển.

Trên cơ thể cuồn cuộn cơ bắp là những vết thương chi chít.

Lúc mới ra ngoài hoang dã, họ đã bị người hoang dã bắt được, đây là những vết thương để lại do bọ những người đó tra tấn, bây giờ tất cả những vết thương này đều đã khỏi hẳn.

Mấy tháng trên hoang dã cũng là thời gian hắn trưởng thành nhanh nhất.

Trưởng thành kiến hắn trầm ổn hơn.

Lục đục với nhau, cướp đoạt tài nguyên, dù ngươi có ra tay giúp người hang dã thì cũng không thể hoàn toàn thả lỏng cảnh giác với họ, bởi vì rất có thể đến đêm, chính những người mà ngươi giúp sẽ đâm ngươi một đao, chỉ vì trên người ngươi có thuốc, có vật tư.

Nơi đó quá cằn cỗi nên tất cả mọi thứ đều không có.

Hắn tập hợp tất cả các thành viên hạch tâm của Hội Tam Điểm vào phòng kí túc xá.

Nam Cung Nguyên Ngữ nói:

"Trước khi xuyên qua, nhớ phân phát tất cả vật phẩm cho mọi người, bên kia vừa mới qua mùa đông, nếu cứ mặc quần áo mùa đông thì rất rất dễ nhiễm bệnh. Đúng rồi, chúng ta đã từ biệt lão La hơn 1 tuần rồi, nhớ báo bình an cho hắn, chúng ta nợ hắn không ít."

Các thành viên Hội Tam Điểm lo lắng nhìn hắn:

"Thủ lĩnh, ngươi không có sao chứ, nghe nói các học viên trong khoa nông nghiệp rất vất vả, hay ngài chuyển viện đi, nghe giáo viên nói, mấy ngày nữa có lẽ mọi người sẽ tụ tập lại một chỗ tu luyện."

Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu:

"Không được, ta nhất định phải hoàn thành lời nhắn của ảnh tử tiên sinh, nếu hắn muốn ta gia nhập khoa nông nghiệp thì chắc chắn có thâm ý gì đó. Còn về việc vất vả hay không, các ngươi cảm thấy chút việc đó có thể sánh bằng những thứ chúng ta đã từng trải qua trên hoang dã sao, đối với những người đã nếm trải đau khổ, chút vất vả đó chẳng là gì cả."

"Nhưng nếu học khoa nông nghiệp thì làm gì có tương lai. Lãng phí thời gian vào việc trồng trọt...Còn không bằng chuyển chỗ thời gian đó sang lo cho khu quần cư.”