Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 162: Bán Đứng




Đếm ngược 163:00:00.

Mới được năm tiếng từ lúc xuyên qua lần này, sắc trời xám trắng, sắp chào đón buổi bình minh đầu tiên.

Trong khu thứ 9 thành phố số 7, một người trẻ tuổi đang đẩy xe lăn, trên xe lăn là một cô gái tóc dài bị thương ở hai chân.

Bọn họ đi trên đường phố dưới những tòa nhà lớn, so sánh với bầu trời 3D neon chói lọi, nơi này tựa như một thế giới khác.

Mặt đất ẩm ướt, lúc đi đường, đế giày tiếp xúc với mặt đất sẽ phát ra tiếng vang lạch cạch lạch cạch.

Trên những toà nhà ven đường đều được vẽ Graffiti, đi ngang qua góc tường còn có những người lang thang đang đắp vải bạt để ngủ, bên cạnh bọn họ chất đầy rác rưởi.

Còn có những đường ống rỉ sét vàng khè, không có ai sửa chữa.

Đây chính là tầng chót nhất của thành phố Cyber, tất cả đều suy sụp và rách nát như vậy.

Có thể thấy được biểu ngữ đấu tranh và hơi thở mục nát ở khắp nơi.

Không hề hợp với thế giới trên trời cao.

Cô gái lặng lẽ thăm dò bốn phía, vẻ mặt có chút bối rối và sợ hãi.

Người trẻ tuổi đẩy cô gái đi qua hai con đường, giống như đang tránh né cái gì.

"Vương Vân."

Phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Vương Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là hai người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, họ cũng ngồi xe lăn, sắc mặt còn rất suy yếu tái nhợt.

Người đẩy xe lăn là hai người du hành thời gian mà gia tộc họ Hồ, Trương thuê, mặc dù những người này không có cách nào giúp Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân giải quyết phiền phức đến từ Trần thị, nhưng có thể làm được vài chuyện bình thường.

Hồ Tiểu Ngưu nhẹ giọng hỏi:

"Lúc đó trở về trước, ngươi rời đi một mình là vì sợ cảnh tượng hôm nay sẽ xuất hiện nhỉ.”

Vương Vân mím môi một cái, không nói gì.

Dựa theo kế hoạch, nàng ngồi trên một đội xe, đi qua đồng bằng Khương Hoài rộng lớn bên ngoài thành phố, dọc theo biên giới số 119 cấm kị để về thành phố số 3.

Điều này vốn không hợp với kế hoạch đến thành phố số 18 của bọn họ, nhưng trước mắt nhất định nàng phải nhanh rời khỏi nơi này, không có lựa chọn nào khác.

Mà con đường chạy trốn này cũng là cha mẹ của nàng dùng nhiều tiền mua được ở thế giới bên ngoài.

Vào lúc này, Vương Vân nhìn Hồ Tiểu Ngưu, vô cùng bối rối:

"Ngươi tìm ra ta như thế nào?”

Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh giải thích:

"Gia tộc của ngươi thuê người du hành thời gian đến đón ngươi, đưa ngươi lên xe rời khỏi nơi này. Nhưng trùng hợp là, trước khi ta xuyên qua đã tìm được một người nào đó trong số bọn họ, trả thù lao gấp đôi để mua hành tung của ngươi. Tìm bọn họ dễ hơn tìm ngươi một chút.”

Nói xong, người trẻ tuổi phía sau Vương Vân thấp giọng nói một câu xin lỗi, sau đó buông xe lăn ra, yên lặng rời đi.

Ở giữa những toà nhà cao chật hẹp, trên con đường nhỏ mờ tối, cô gái bị thương lẻ loi ngồi trên xe lăn.

"Ngươi muốn thế nào?"

Vương Vân thấp giọng hỏi.

"Vì sao bán đứng chúng ta?"

Hồ Tiểu Ngưu sa sút hỏi:

"Chúng ta làm bạn học hơn một năm, còn là bạn bè nữa.”

Vương Vân hỏi lại:

"Vậy ta đã làm sai điều gì, mới khiến cho từ ngày đó về sau, các ngươi phải xa lánh ta?”

Hồ Tiểu Ngưu biết, Vương Vân đang nói đến đêm bọn họ bị bắt lúc đến nhà Giang Tuyết.

Khi đó, Vương Vân tỉnh lại đầu tiên, thế là bị côn đồ thẩm vấn trước.

Nàng không chút cần chờ nói ra sự thật bốn người bọn họ đều là người du hành thời gian, còn từng khóc lóc cầu xin.

Về sau, ba người còn lại cũng tỉnh, thấy hết một màn Vương Vân đã làm.

Hồ Tiểu Ngưu chần chờ một chút rồi nói:

"Chúng ta không xa lánh ngươi. Mọi người không nói thêm gì với ngươi, chẳng qua cảm thấy trong lòng ngươi không dễ chịu nên mới để ngươi ở một mình bình tĩnh lại, không có ý trách ngươi. Về sau, ngươi bảo Bạch Uyển Nhi đề nghị đổi hành trình, mọi người chỉ nghĩ ngươi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đau lòng này để ra ngoài giải sầu, thế là chúng ta liền sửa lại hành trình ngay.”

"Ngươi bớt giả vờ giả vịt đi."

Vương Vân ngồi dưới đất, nước mắt chậm rãi chảy xuống:

"Có lẽ ngươi không xem thường ta, nhưng Bạch Uyển Nhi thì có. Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện, nàng liền nói với ta muốn dọn ra ngoài sống riêng, nàng nói không có cách nào ở cùng với người bán đứng mình!”

Hồ Tiểu Ngưu trầm mặc.

Giọng nói của Vương Vân càng lúc càng lớn:

"Ta chỉ là người đầu tiên tỉnh lại nên mới thành người đầu tiên bị thẩm vấn, ngươi cho rằng chỉ có ta không chịu được thẩm vấn sao, chỉ là chưa đến lượt các ngươi thôi, nếu các ngươi bị thẩm vấn cũng sẽ không chịu nổi, các ngươi có tư cách gì mà xem thường ta?!”

Nói xong, nàng lại hạ thấp giọng lần nữa:

"Ta chỉ muốn cho các ngươi cũng trải qua chuyện giống vậy, như thế các ngươi sẽ không có tư cách cao thượng để xem thường ta.”