Đi vào trong thang máy quán bar, hắn theo thứ tự lần lượt ấn phím tầng 4, 10, 2, 18, 3, 16, 5, 17, 8, ánh sáng màu trắng trên nút tầng cùng tắt phụt.
Thang máy cũng không đi lên, mà bắt đầu hạ xuống phía dưới.
Trình tự ấn phím này, chỉ cần sai một bước cũng không được, chỉ có hoàn toàn đúng mới có thể khởi động chương trình bí mật.
Cửa thang máy mở ra, lão Thẩm vẫn ngồi phía sau cái bàn nhỏ như cũ, hắn ngẩng đầu lên, đẩy một cái hộp nhỏ trước mặt về phía trước:
"Bây giờ ngươi xem như là cấp trên của ta...Đây là huân chương ngân hạnh của ngươi, đại biểu cho vinh dự cao nhất trong tập đoàn Khánh thị. Ngươi muốn mang đi, hay là vẫn tiếp tục gửi ở chỗ ta?"
Khánh Trần cười nói:
"Tiếp tục đặt ở chỗ ngài đi, ta mang theo sợ là không tiện cho lắm...Ta có mấy chuyện muốn hỏi một chút, lão Thẩm ngài quản lý cơ sở dữ liệu của Mật Điệp ty, hẳn là quen thuộc với những chuyện này nhất."
Lão Thẩm cười híp mắt đáp:
"Cấp trên đã hỏi, ta đương nhiên biết gì nói nấy."
"Vật cấm kỵ ACE-004 rốt cuộc là cái gì."
Khánh Trần hỏi:
"Trong tư liệu bên ngoài, chỉ miêu tả là một viên đá màu đen, cũng không nói công dụng cụ thể."
Lão Thẩm nói:
"Chuyện này thì đúng là cơ mật tối cao, viên đá màu đen kia gọi là Chân Thị Chi Nhãn, nhưng Chân Thị Chi Nhãn cũng không chỉ có một viên, nó là khí cụ thi pháp của Vu Sư. Ở nền văn minh nhân loại kỷ nguyên trước, nó được Vu Sư và Nhậm Tiểu Túc chia nhau bảo quản, cuối cùng lại bị tặng cho truyền thông Hi Vọng...Nhưng hiện tại chúng cũng không còn nằm trong tay truyền thông Hi Vọng, mà bị tổ chức Bàng Quang giả mang đi."
"Không chỉ một viên?"
Khánh Trần nghi hoặc.
"Đúng, lúc ấy trên đời có trăm viên Chân Thị Chi Nhãn, 3 viên màu đen, 12 viên màu vàng, 72 viên màu đỏ, số lượng còn lại không chắc chắn là bao nhiêu. Xếp theo cấp bậc màu đen là cao nhất."
Lão Thẩm nói:
"Nghe nói bọn chúng là công cụ suy tưởng và thi thuật của Vu Sư, dùng chú ngữ phóng thích...Chú ngữ nổi danh nhất hình như là Chúc ngươi hạnh phúc và Đại hưng Tây Bắc, những câu khác không được ghi chép lại. Đương nhiên, trong tay Bàng Quang giả cũng không có nhiều Chân Thị Chi Nhãn như vậy, nghe nói trong tay bọn họ tổng cộng chỉ có 12 viên, trước mắt còn không xác định là cấp bậc gì."
Khánh Trần hỏi:
"Ta nghe nói, có người có thể dùng nó mở ra một cánh cửa, xuyên qua thời không."
Lão Thẩm cười nói:
"Xuyên qua thời không thì quá khoa trương, nhiều nhất là từ chỗ này đến một chỗ khác thôi. Đấy là tác dụng được công nhận của Chân Thị Chi Nhãn. Cứ tùy tiện đứng một chỗ nào đó xoay tròn mười vòng thuận kim đồng hồ, liền có thể mở ra một cánh cửa, đi đến nơi ngươi hy vọng được đến nhất trong lòng. Nhưng cánh cửa này, cả một đời người, chỉ có thể chọn một lần, có người sốt ruột muốn đi vệ sinh, mở cửa liền mở vào nhà cầu, có đứa trẻ thích bánh kẹo, liền mở cửa vào căn nhà bánh kẹo, sau đó có hối hận cũng không kịp."
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, vật cấm kỵ ACE-004 này cũng khá thú vị...Hắn lại muốn thử xem mình muốn đi nhất là chỗ nào, nói thật ngay cả chính hắn cũng không biết mình muốn đi đâu.
Nếu chỉ từ công năng xuyên qua không gian mà nói, vật cấm kỵ ACE-004 lại không dùng tốt bằng vật cấm kỵ ACE-008 Ám Ảnh Chi Môn, nhưng tác dụng Chân Thị Chi Nhãn này dường như không chỉ như thế, mà cũng không cần phải độc thân vĩnh viễn.
Điều kiện độc thân vĩnh viễn này, thật sự là làm cho người rất kiêng kị...
Khánh Trần lại hỏi:
"Có vật cấm kỵ gì, có thể tạo ra một hòn đảo trên biển không?"
Lão Thẩm sửng sốt:
"Vật cấm kỵ ACE-013, Kình đảo? Món đồ chơi này không phải nằm trong Cấm Đoạn Chi Hải sao, ngươi từng thấy nó? Đã mấy trăm năm không ai thấy được nó."
Khánh Trần lắc đầu:
"Chưa từng thấy qua, chỉ suy đoán một chút...Đúng rồi, Ảnh tử bảo ta nhất định phải đến chỗ ngài một chuyến, chuyện gì không?"
Lúc này, lão Thẩm mở một cánh cửa phía sau ra, Khánh Trần ngạc nhiên hồi lâu.
Lão Thẩm quay đầu nhìn Khánh Chuẩn đang cười tủm tỉm, nói:
"Ảnh tử phân phó, nói hắn biết ngươi muốn đi xông xáo vùng hoang dã và khu cấm kỵ để giải sầu. Khánh Chuẩn là người hiểu rõ vùng hoang dã nhất trong Mật Điệp ty, cho nên để hắn cùng đi với ngươi, có cái gì không hiểu ngươi cũng có thể hỏi hắn."
Khánh Chuẩn cười nói:
"Ông chủ, đã lâu không gặp."
Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn đã đeo ba lô leo núi trên lưng. Khánh Chuẩn từng là cấp dưới của hắn ở tình báo khu 1, trầm mặc thật lâu rồi nói:
"...Đi, nhưng có một chuyện ta nhất định phải nói rõ ràng, đi đâu, làm cái gì, làm thế nào, cũng phải nghe lời của ta."
Khánh Chuẩn cười nói:
"Không thành vấn đề, tất cả do ông chủ định đoạt."
...
Khánh Trần và Khánh Chuẩn hai người mua sắm một chút đồ sinh hoạt hằng ngày trong thành phố, lại mua thêm một cái ba lô leo núi.
Khánh Trần ném luôn cái ba lô leo núi này cho Khánh Chuẩn, để hắn xách trong tay.
Khánh Chuẩn sửng sốt nhìn về phía Khánh Trần:
"Ông chủ, ta một mình mang hai ba lô leo núi không thích hợp cho lắm?"
"Có cái gì không thích hợp chứ."