Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1573: Muốn Có Hàng




Huyễn Vũ đứng bên ngoài tòa dạy học chính, hắn lạnh lùng nhìn đám đông chen lấn xô đẩy, chắn luôn con đường hắn phải đi qua đến lớp.

Thật ra, hắn không muốn đi học ở học viện dị năng chút nào, bởi vì những thứ đó chẳng có tác dụng gì với hắn.

Nhưng không đi không được.

Hôm nay là cuối tuần, trong khu dạy học chính có hơn bốn mươi môn tự chọn có tăng điểm tích lũy...Hắn đăng ký hai môn.

Huyễn Vũ đăng ký môn lịch sử phát triển của triết học cùng với giám định âm nhạc thế giới trong, ít nhất hai môn lý luận này hắn còn có thể nghe được.

Hai môn này cộng lại mới được 30 điểm tích lũy.

Hắn nhìn những học sinh ồn ào nhốn nháo trước mặt, thầm cười khẩy, một đám ô hợp.

Không biết trường học dành cho người du hành thời gian này có thể lấy ra được thứ gì tốt mà đáng để đám người này tranh đoạt như thế này.

Dù là Côn Luân cũng quá nhỏ yếu, quá kém cỏi so với tập đoàn tài chính ở thế giới trong.

Tổ chức như thế thì có được thứ gì tốt?

Nhưng đúng lúc này, trong đám đông bỗng có giọng nói vang lên:

“Lý Nghị, chẳng phải ngươi vừa tranh được một món rồi à, sao lại tới nữa thế?”

Cậu chàng tên Lý Nghị cười nói:

“Đệ đệ của ta nhỏ hơn ta ba tuổi, không tranh được với người ta nên làm ầm ĩ đòi của ta, thế là ta đến tranh cho hắn đây, xem có đoạt được không.”

Nghe xong cuộc đối thoại này, Huyễn Vũ rơi vào trầm tư.

Do dự, xoắn xít, giãy giụa vài giây, đột nhiên hắn chen vào trong đám đông.

Chắc chắn cậu nhóc rất thích mấy thứ này, đệ đệ nhà người khác có, đệ đệ nhà hắn cũng phải nó, nếu không cậu nhóc sẽ tự ti!

Huyễn Vũ đường đường là cao thủ cấp A, người bình thường chen được với hắn chắc?

Chỉ trong nháy mắt hắn đã chen đến hàng đầu tiên, những học sinh khác chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hắn đẩy ra sau.

Nói thật, việc cao thủ cấp A đến giành giật hàng hóa đúng là quá đáng.

Nhưng khi Huyễn Vũ đến nơi đổi điểm tích lũy, nhìn quầy hàng trống trơn, hắn ngạc nhiên, hỏi:

“Hàng đâu?”

Nhân viên của trường đứng sau quầy nói với giọng bất đắc dĩ:

“Bán hết từ lâu rồi, mọi người đừng chen lên trước nữa!”

Huyễn Vũ tức giận.

Thật ra, đến bây giờ hắn còn không biết bán thương phẩm gì, hắn thật sự không quan tâm, không để ý chút nào.

Nhưng hắn vẫn tức.

Trước cửa khu dạy học chính bị vô số học sinh bao vây, Tiểu Ưng giải thích lại một lần nữa:

“Mọi người hãy kiên nhẫn, tất cả các ngươi đều là người du hành thời gian, chắc chắn biết những thứ này quý giá đến mức nào. Trường chúng ta chỉ có thể đưa ra một số lượng hữu hạn, cho nên mọi người trở về chờ đợt tiếp theo. Các học sinh có điểm tích lũy không bằng đi uống rượu, xem phim…”

Học sinh kêu gào:

“Bọn ta không uống rượu! Cũng không xem phim! Muốn có hàng!”

Huyễn Vũ cũng đứng phía dưới nói với giọng bực tức:

“Các ngươi chỉ tích trực một chút như thế thôi à?!”

Tiểu Thấy thấy cả Huyễn Vũ cũng tới làm ầm ĩ, tức khắc cảm thấy đau đầu:

“Thật sự không còn nữa!”

Hắn biết Huyễn Vũ, đối phương là người mà ông chủ Trịnh và Nghê Nhị Cẩu chỉ đích danh cần phải cẩn thận, tuy là học sinh nhưng hắn và Zard đều là cao thủ cấp A.

Hơn nữa người này là tai họa ngầm cực lớn và không ổn định.

Huyễn Vũ xuất hiện ở đây nằm ngoài dự đoán của Tiểu Ưng.

Nhưng quan trọng là một cao thủ tấp A như ngài chạy tới đây góp vui làm cái gì!

Tiểu Ưng cảm thấy bất lực.

Đám Lộ Viễn và Nghê Nhị Cẩu đều trốn hết đi rồi, Trịnh Viễn Đông sau khi lấy được Tử Lan Tinh dành cho Côn Luân ở chỗ học viện nông nghiệp thì lập tức lựa chọn bốn người có thiên phú tu luyện nhất trốn đi giành giật từng giây tu luyện.

Không chỉ Cửu Châu mà dường như tất cả người du hành thời gian trong trường đều đang giành giật từng phút từng giây để trưởng thành.

Hiện nay, công việc ứng phó học sinh là do Tiểu Ưng lo liệu, hắn là viện trưởng của học viện cơ sở.

Học sinh truy hỏi:

“Viện trưởng Tiểu Ưng, những thứ này từ đâu ra?”

Nhưng làm sao Tiểu Ưng nói cho họ được? Hắn chỉ có thể nói:

“Chuyện này không thể trả lời được, các ngươi mau đi học đi.”

Tiểu Ưng không chịu nói, nhưng các học sinh bỗng phát hiện ra một quy luật...Ba vật phẩm phụ trợ này đều là thực vật!

Điều này khiến các học sinh bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, mỗi thứ là lá, một thứ là trái cây, một thứ là lá trà…Đều là sản phẩm nông nghiệp.

Hơn nữa, thứ nào cũng là sản phẩm từ các loài thực vật có tác dụng kỳ diệu trong khu cấm kỵ.

Trùng hợp là học viện nông nghiệp vừa thành lập không lâu thì những thứ này xuất hiện.

Lẽ nào những món hàng hóa này đều do học viện nông nghiệp sản xuất?

Điều kỳ lạ là lúc trước họ còn chế giễu học viện nông nghiệp, bây giờ lại không muốn thừa nhận học viện nông nghiệp bị họ coi thường ấy tạo ra những vật tư quan trọng như thế này.