Bên trong chiến hạm, Jindai Yunhe cũng không để ý thần sắc kinh ngạc của Jindai Seisho, lập tức rống to:
"Thả máy bay không người lái ra, triển khai toàn bộ công suất động cơ tàu Thâm Uyên, mau mau rời khỏi đây! Cắt đuôi chúng!"
Jindai Yunhe hét khàn cả giọng, hắn cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy giờ khắc này có một sự sợ hãi bao trùm lấy mình, đó là giác quan thứ sáu của tất cả cao thủ cấp A vào thời khắc nguy cơ sinh tử mấu chốt nhất!
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao mình ngồi trong phi thuyền bay cấp Giáp, còn có bốn chiếc máy bay chiến đấu hộ tống, lại vẫn không có cảm giác an toàn như cũ.
Có lẽ vì đối thủ mà hắn nhận biết, nếu đã dám bay đến trên trời cao, thì nhất định phải hoàn toàn nắm chắc.
Nếu không một người tinh thông tính toán lại đặc biệt cẩn thận, làm sao có thể mạo hiểm như vậy?!
Nhất định đối phương nắm chắc sẽ phá hủy được tàu, chỉ cần phi thuyền bay này rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người đều phải chết!
Lúc này, tấm chắn hai bên phi thuyền bay cấp Giáp nhao nhao mở ra, trong thân tàu có dạng tổ ong, bỗng nhiên có mấy trăm máy bay không người lái bay vù vù ra.
Những máy bay không người lái kia có hình dạng giọt nước, lấy động lực từ hệ thống tua bin cỡ nhỏ, trong nháy mắt đã bay vào trời xanh mây trắng.
Nhưng vấn đề là, bản thân máy bay không người lái này dùng chung hệ thống rađa với tàu mẹ, để truy kích chính xác vào mục tiêu.
Hiện tại hệ đống rađa đều không dùng được, chúng biết tìm mục tiêu như thế nào?!
Hạm trưởng khổ sở nói:
"Trưởng quan Yunhe, chúng ta không tìm thấy mục tiêu, hiện tại chỉ có thể dùng phương pháp cũ kỹ nhất là phân biệt bằng mắt người để chiến đấu, nhưng đã quá lâu các binh sĩ không huấn luyện để chiến đấu như thế."
Phân biệt bằng mắt người đương nhiên là phương thức chiến đấu đầu tiên ra đời sau khi không chiến xuất hiện. Nhưng khoa học kỹ thuật của quân đội liên bang ở thế giới trong quá tiên tiến, các binh sĩ cũng quá ỷ lại vào rađa khống chế, họ cũng chưa bao giờ gặp "Kẻ địch" có thể ẩn núp trong hệ thống rađa khống chế!
Cho nên, đột nhiên bảo họ chuyển đổi hình thức chiến đấu, căn bản không thể nhắm bắn một cách tinh chuẩn được.
Ngay cả đạn đạo của tàu mẹ cũng không thể tự động khóa chặt mục tiêu!
Jindai Yunhe nói:
"Vậy thì khởi động hình thức tự bạo của đám máy bay không người lái này, ngăn cản tốc độ phi hành của chúng!"
"Nhận lệnh!"
Hạm trưởng đáp.
Ngay sau đó, phòng chiến đấu của tàu Thâm Uyên lập tức thay đổi hình thức chiến đấu, binh sĩ mang kính mắt điều khiển trùm kín đầu vào, dùng mắt thường thông qua camera trên đám máy bay không người lái, tìm kiếm mục tiêu trên bầu trời.
"Tìm được rồi!"
Một tên binh lính nói.
Trong chốc lát, đám máy không người lái tạo thành một dòng lũ để giảm lực cản của gió. Chúng chia làm hai nhóm, sắp xếp theo hình xoắn ốc giống như DNA vút lên cao, phóng tới thiếu niên cùng thiếu nữ trên bầu trời.
Giống như ngọn thương thần Spear of Longinus bắn về phía bầu trời!
Ương Ương cười nói:
"Bị phát hiện rồi!"
"Đây chẳng phải chuyện gì tốt, ngươi vui vẻ như vậy làm gì."
Khánh Trần nói thầm.
"Ngươi không cảm thấy hiện tại hai chúng ta mặc quần áo thể thao màu trắng rất hợp nhau sao?"
Ương Ương hỏi.
Khánh Trần dở khóc dở cười:
"Này này này, để ý tình huống chút được không?!"
"Bắt đầu chưa?"
Ương Ương hỏi.
Khánh Trần nhìn đám máy bay không người lái càng ngày càng gần kia, hít sâu một hơi đáp:
"Bắt đầu đi!"
Lúc này, binh sĩ trong phòng chiến đấu tàu Thâm Uyên, thình lình phát hiện thiếu nữ trên trời ném mạnh thiếu niên xuống phía dưới!
Mái tóc dài màu đen của thiếu nữ tản ra trên không trung, nàng mặc quần áo thể thao màu trắng, bên người thậm chí xuất hiện những tia phóng xạ dạng gợn sóng có thể thấy được bằng mắt thường. Sức mạnh lực trường chỉ phút chốc đã phát huy tác dụng trong không gian, tựa như Thần Linh!
Mà Khánh Trần, thì giang hai cánh tay để bảo trì cân bằng, như đạn pháo phóng về hướng đám máy bay không người lái.
Hai người tách ra!
Jindai Yunhe cũng kinh ngạc nhìn màn hình trong phòng chỉ huy, trong màn ảnh kia, thiếu niên còn nở nụ cười càn rỡ.
Hắn biết, thiếu nữ kia hẳn là thành viên mới của Át Bích, dị năng giả hệ từ trường trong tình báo.
Nhưng vấn đề là, hẳn là chỉ có thiếu nữ kia có thể bay, tại sao thiếu niên này dám buông tay trong không trung, giao vận mệnh cho đối phương?
Mà còn dùng thân thể máu thịt phóng tới đám máy bay không người lái, hắn muốn làm gì?
Nhưng đúng vào lúc này, Ương Ương lao xuống phía dưới một lần nữa, nàng và Khánh Trần một trước một sau vọt về hướng tàu Thâm Uyên.
Sau khi Khánh Trần thoát khỏi lực trường của Ương Ương, gió nóng từ động cơ khiến đôi mắt hắn bỏng rát.
Hắn nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra lần nữa, hai mắt đã biến thành màu vàng!
Dòng điện từ trường trong cơ thể hắn không ngừng phóng thích ra, lại co vào.
Trong thời khắc đấy, ý chí của hắn dường như trong chớp mắt đã dung hợp cùng thiên địa.