Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1460: Tiểu Nhân Hèn Hạ




Các binh sĩ đứng chờ bên ngoài phi thuyền bay, nhưng ánh mắt lại không kiềm được nhìn về hướng đoàn tàu.

Họ đang tìm người.

Chỉ có điểm kỳ quái là, sao đoàn tàu hơi nước này lại nồng nặc mùi lẩu...

Khánh Lăng liếc nhìn quân hàm trên người những binh lính này, đây rõ ràng chính là quân đội thực thuộc Ảnh Tử.

Tại Khánh thị, bộ đội Ảnh Tử có chút khác biệt với những chi bộ đội Khánh thị khác.

Khánh Dã tùy tiện đứng bên ngoài phi thuyền bay, cười tủm tỉm bắt tay với từng người bọn Khánh Lăng:

"Vất vả rồi, hoan nghênh về nhà."

Nói xong, bên cạnh còn có người đeo cho họ huân chương chiến công nhị đẳng.

Khánh Dã giải thích:

"Hôm nay Ảnh tử vốn muốn đích thân tới, nhưng gia chủ gọi Ảnh tử về trang viên Ngân Hạnh, cho nên không thể tới được. Ta thay mặt trao huân chương cho các vị, mong các vị thứ lỗi. Mặt khác, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận, tiền lương những năm này của tất cả mọi người sẽ được trả bổ sung, toàn bộ sẽ được chi trả gấp ba lần. Có một vài thủ tục cần hoàn thành, nhưng các ngươi đã từng là người của Mật Điệp ti, chắc hẳn cũng hiểu đạo lý không thể lược bỏ thủ tục."

Khánh Lăng gật đầu:

"Hiểu, chúng ta đều hiểu."

ĐAm người Khánh Lăng nhìn xem một màn này giống như đã trải qua mấy đời, họ chờ đợi ngày này thực sự đã quá lâu.

Từ từ, tất cả mọi người trên đoàn tàu hơi nước đều xuống, các binh sĩ hơi bất ngờ, Khánh Dã ngạc nhiên. Hắn cầm trong tay một tấm huân chương Ngân Hạnh, kinh ngạc hỏi:

"Chờ chút, thằng nhóc Khánh Trần kia đâu?"

Trong nội bộ Khánh thị tấm huân chương Ngân Hạnh này, xếp trên cả huân chương nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng.

Gần hai mươi năm nay, chỉ có hai người nhận được huân chương này, một là Khánh Mục vừa mới về nhà, lúc này ý thức hắn đã phai nhạt, cũng không thể thức tỉnh được nữa.

Mà người nhận được tấm huân chương Ngân Hạnh còn lại, chính là Khánh Trần.

Người những binh sĩ Khánh thị này dùng ánh mắt sùng bái, tìm kiếm trong buồng xe, chính là Khánh Trần. Đây là cảm xúc chung của tất cả thành viên trong quân đội dòng chính Ảnh tử.

Họ biết để hoàn thành nhiệm vụ không thể tưởng tượng nổi này, Khánh Trần đã trải qua bao nhiêu trắc trở.

Thế nhưng, giờ khắc này, nhân vật chính vốn nên đứng đây, vậy mà lại không thấy đâu!

Lúc này, Khánh Lăng sai người lấy ra một xấp giấy kí hoạ thật dày:

"Đây là thứ ông chủ bảo ta giao cho các ngươi, ông chủ vẽ 723 người, cần các ngươi dùng kỹ thuật phân biệt mặt người, phân tích ra hộ tịch của chúng. Ông chủ cần những tin tức này, hắn nói, Ảnh tử biết phải truyền tin tức cho hắn như thế nào."

Khánh Dã lật xem bản kí hoạ, cũng không nhớ người những người trên mấy bức hoạ này, hắn hùng hổ nói:

"Ta vất vả lắm mới giành được quyền trao huy chương từ chỗ ông chủ, kết quả người không thấy đâu! Kỹ thuật phân biệt mặt người nào có đơn giản như vậy chứ, hắn thật sự cho rằng tiện tay vẽ một chút là có thể phân biệt ra sao? Nói đùa cái gì đấy..."

Ảnh tử cũng không phải là không rảnh.

Nếu như Ảnh tử thật sự muốn trao huân chương cho Khánh Trần, hoàn toàn có thể đợi buổi lễ kết thúc thì mở Ám Ảnh Chi Môn rời khỏi đây.

Sự thật là con hàng Khánh Dã này quấn lấy Ảnh tử ba ngày, nói muốn tranh thủ cơ hội chào hỏi trước với ông chủ tương lai, mới khiến Ảnh tử để cơ hội trao huân chương lại cho hắn.

Vì việc này, Khánh Khu mắng hắn là “tiểu nhân hèn hạ" hai ngày.

Lúc này, Khánh Lăng nói:

"Ông chủ nói, hắn dựa theo kỹ thuật phân biệt mặt người bằng sáu điểm để vẽ, cho nên nhất định có thể phân tích được."

Khánh Dã sững sờ, mẹ nó còn có người có thể dựa theo kỹ thuật phân biệt mặt người để vẽ tranh sao?

Trên thực tế, lúc trước Khánh Trần vẽ tranh trên Shinsai Bashi, ngay cả Jindai Kura cũng cảm thấy kỹ thuật vẽ tranh của hắn, hoàn toàn khác biệt với những hoạ sĩ khác, giống như là một người mới học.

Nhưng chỉ có bản thân Khánh Trần biết, khi vẽ hắn cũng không coi trọng kỹ thuật và quanh ảnh, chỉ để ý nó có thể dùng máy móc phân biệt không!

Đây mới là mục đích hắn luyện tập vẽ tranh!

Khánh Dã nghi ngờ nói:

“Những người này là ai vậy?"

Khánh Lăng trả lời:

"Người ông chủ muốn giết."

Khánh Dã hiểu ra, Khánh Trần muốn Mật Điệp ty tìm ra những người này, sau đó giết chết từng tên một.

Nhưng hắn nghĩ mãi mà không hiểu, làm sao Khánh Trần có nhiều người muốn giết như vậy...

Khánh Lăng nói:

"Mặt khác, ông chủ còn muốn tất cả tin tức về Jindai Yunhe, là tất cả."

Khánh Dã vỗ vỗ tay:

"Thú vị lắm. Đi thôi, về nhà!"

Đám người Khánh Lăng đi đến thông đạo phía sau để vào phi thuyền bay, khi hắn sắp tiến vào thì quay đầu nhìn về phía Lý thị.

Nơi đó, Lý Thành cũng vừa quay đầu lại nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhẹ nhõm đi vào phi thuyền bay của mình.

Đây chỉ là cuộc chia tay ngắn ngủi, họ biết, họ sẽ sớm gặp lại nhau.

Bây giờ họ không cần làm gì cả, chỉ cần chờ một người từ phương Bắc trở về.