Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1451: Có Dã Tâm




"Giỏi tính toán lắm, không quá giống cha ngươi."

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Nhưng cũng tính là thẳng thắn, không cần âm mưu, dùng dương mưu luôn."

"Không tính là dương mưu gì, nhưng Trần gia cũng nên có người làm những việc này."

Trần Dư đáp.

"Sắp tới có dự định gì?"

"Về nhà, tu hành, vẽ tranh."

Trần Dư nói ra.

"Định vẽ cái gì?"

"Vẽ một bức tranh Chư Phật đầy trời."

Trần Dư cười đáp lại.

"Có dã tâm, đi đi."

Lý Thúc Đồng nói.

Nói xong, Trần Dư lại khom người, hắn mở một bức họa trục thả một con thanh ngưu ra.

Chỉ thấy vị Bán Thần trẻ tuổi ngồi trên thanh ngưu, bước trên mây mà đi, bay lên bầu trời.

Khánh Trần kinh ngạc nhìn một màn này, hắn không nghĩ tới Bán Thần Trần gia...Đúng là có chút phong phạm Thần Tiên.

Lý Thúc Đồng tiếc hận nói:

"Lúc đầu lên kế hoạch hôm nay sau khi giết chết Jindai Senaka, sẽ mang hắn trồng ở khu cấm kỵ số 002 chờ một vật cấm kỵ cấp S, lại không ngờ Trần gia không muốn hắn chết. Chuyện trên thế gian này, thật sự là rất phức tạp."

Kỳ thật Lý Thúc Đồng biết, hạm đội phương Bắc của tập đoàn Jindai sắp đến, không có bất kỳ một Bán Thần nào nguyện ý chết dưới loại hỏa lực này, cho nên trận chiến này nhất định sẽ không tận hứng.

Vị gia chủ Jindai kia...chung quy cũng hơi gấp một chút.

Nếu không có hạm đội phương Bắc đến, nói không chừng Lý Thúc Đồng sẽ tiếp tục truy sát theo hướng Bắc, nhưng bây giờ, lại không thể không rút lui.

Kỵ Sĩ thích đánh hội đồng người khác, chứ không phải bị người khác đánh hội đồng.

Cho nên gia chủ Jindai là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

"Đi thôi, rời đi trước khi hạm đội phương Bắc đến."

Lý Thúc Đồng nói.

Nhưng lúc này, hắn quay đầu nhìn về phía đồ đệ bảo bối của mình, lại phát hiện Khánh Trần đứng nguyên tại chỗ không nói một lời.

"Sư phụ, ta muốn đi phương Nam, còn có người chờ ta ở đó."

Khánh Trần nói.

Lý Thúc Đồng suy tư:

"Ngươi muốn nói đến những người ngươi mang từ trong căn cứ A02 ra? Nếu ngươi đi tìm bọn họ, các ngươi sẽ bị đạn đạo Susanoo no Mikoto nổ chết."

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Là ta mang họ ra, mà cũng là ta bảo bọn đi đến điểm hẹn chờ ta, ta không nghĩ tới Jindai còn phái hạm đội tới, ta cũng không biết ta có thể dẫn họ rời đi trước khi hạm đội đến hay không. Nhưng ta phải đi."

"Ta chỉ hiếu kỳ, ngươi có phương pháp gì, có thể mang đi hơn một ngàn người dưới mí mắt hạm đội Jindai."

"Biến ra một ma thuật."

"Có nắm chắc không?"

"Không."

"Vậy tại sao phải đi?"

"Bởi vì ta là Kỵ Sĩ."

Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói:

"Vậy thì đi thôi, có lẽ, đây chính là ý nghĩa đoạn đường ngươi vừa đi qua."

Thiếu niên quay người chạy như điên về hướng Nam, hắn chạy qua cánh đồng tuyết, chạy qua núi cao, mặc cho gió đang gào thét bên người, mặc cho rét lạnh ăn mòn làn da.

Cuộc chiến Bán Thần đã làm trễ nải quá nhiều thời gian, hắn nhất định phải chạy đến nơi hắn muốn trong vòng 6 giờ.

Nhanh!

Khánh Trần chỉ muốn mình nhanh hơn chút nữa!

Lúc phi nước đại, hắn vì vết thương trên ngực mà mất đi cân bằng, nhưng hắn té lăn trên đất lộn vài vòng lại đứng dậy lần nữa, tiếp tục chạy như điên.

Lý Thúc Đồng nhìn bóng lưng thiếu niên, hắn đã từng lo lắng trên người Khánh Trần gánh vác quá nhiều trách nhiệm, thế nên luôn giống ông cụ non.

Cho nên hắn thử nghiệm đưa Khánh Trần đến trường học, thử mang Khánh Trần nhìn thế giới bên ngoài, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Mà bây giờ, rốt cuộc hắn cảm thấy, một thứ gì đó trong lòng vị đồ đệ này đã sống lại.

Cũng không tiếp tục lùi lại nửa bước.

...

Sắc trời dần dần tối.

Lý Thành và Khánh Lăng thần sắc mệt mỏi dẫn đầu đội ngũ.

Chân của họ đã chết lặng, dù có dùng tay xoa trên da, cũng không thể cảm nhận được gì.

Trên đường đi, không ngừng có người tụt lại phía sau, các chiến sĩ ngã ngồi bên đường, cũng tự biết không thể đứng dậy được nữa.

Những chiến sĩ kiệt lực kia rất muốn cùng đội ngũ tiếp tục đi tới, nhìn xem rốt cuộc vị thanh tra Khánh Trần kia muốn đưa cho bọn họ một kỳ tích như thế nào, nhưng họ không thấy được.

"Các ngươi tiếp tục đi đi, linh hồn của ta sẽ vượt qua giới hạn sớm hơn các ngươi một chút, ta ở quê hương chờ các ngươi khải hoàn."

Có người ngồi bên đường nói.

Lý Thành và Khánh Lăng không dám nhìn những chiến sĩ tụt lại phía sau nữa, thời gian của họ không nhiều, chỉ có thể không ngừng tiến lên.

Khánh Trần bị Âm Dương sư truy sát liệu có chết không?

Nếu Khánh Trần sống sót, có thể mang theo những kẻ vướng víu như bọn họ tiếp tục đào vong không?

Không ai hỏi những vấn đề này, tất cả mọi người giữ tia hi vọng cuối cùng lại trong lòng, sợ hỏi ra, một tia hi vọng kia cũng tan vỡ.

Dù có thật sự chết ở đây, cũng chỉ cho là vận khí của mình không tốt.

Có thể trốn từ trong căn cứ A02 ra, đã là rất khá rồi.

Nhưng vào lúc này, Lý Thành đi đầu bỗng nhiên ngơ ngác nói:

"Đến rồi."

Khánh Lăng sửng sốt, hắn vội vàng xem xét cảnh vật chung quanh:

"Đến, chúng ta đến nơi ông chủ dặn rồi!"

Các chiến sĩ vui mừng khôn xiết, ôm nhau:

"Đến rồi, cuối cùng chúng ta đã tới."