Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 141: Quá Khứ Và Tương Lai




Hôm nay truyện sẽ lên 14 chương. Cám ơn bạn hieuken1102, paponasa, kenvirgo... đã tài trợ cho chương trình này!!!

---

Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay như đang nói cho Khánh Trần một đạo lí: Kết quả của chiến đấu do "Tương lai" quyết định, không thể dùng tin tức ở "Quá khứ" được, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.

Rõ ràng Côn Luân truy nã chỉ có năm tên, Khánh Trần nhìn thấy trên xe bus cũng chỉ có năm, nhưng điểm danh trên bộ đàm lại là tám.

Khó trách chúng có thể dễ dàng khống chế hai thành viên Côn Luân, hóa ra là số lượng tăng lên.

Trên thế giới này, rất nhiều người có thế vì tiền mà liều mạng.

Hôm qua Lâm Tiểu Tiếu từng nói chuyện phiếm với hắn, hắn ta ngồi xổm ở trên ghế vừa cười vừa nói:

"Khánh Trần, khi trở về thế giới ngoài nhất định phải nhớ kĩ không được tin bất kì ai, vì lợi ích sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến các mối quan hệ, con người luôn thích tiền, không nên đánh giá thấp lòng tham của con người. Ngươi đoán xem, máy truyền tin mà ngươi và Lưu Đức Trụ đang dùng, là ai phát minh ra?"

Khánh Trần đoán:

"Gián điệp?"

Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ lắc đầu:

"Không phải, nó do hai nhân viên sàn chứng khoán ở thành phố số 1 phát minh ra, để tránh bị người ta tìm được chứng cứ giao dịch, mới vụng trộm phát minh ra. Ngươi nhìn thấy không, đây chính là sức mạnh của đồng tiền, thậm chí thúc đẩy cải tiến khoa học kỹ thuật."

Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ sẽ có càng ngày càng nhiều người ở thế giới ngoài, vì lợi ích mà đi vào vòng xoáy tội ác.

Bởi vì có quá nhiều người muốn đổi đời.

Hắn nhét bộ đàm vào trong túi, sau đó vẫy tay chào Giang Tuyết rồi đi vào trong bóng đêm.

Giang Tuyết ngồi xổm xuống ôm lấy Lý Đồng Vân:

"Vừa rồi ngươi có bị dọa không? Còn sợ sao?"

Lý Đồng Vân suy nghĩ rồi nói:

"Vốn là rất sợ, nhưng sau khi được Khánh Trần ca sờ đầu, ta liền không sợ nữa."

Cô bé nhớ lại, hành động liền mạch trong đêm tối, chắn chắn phải được Khánh Trần tính toán rất kĩ, thiếu niên hành động thành thạo điêu luyện giống như là đang biểu diễn nghệ thuật.

Nghệ thuật giết người.

Bàn chân của con người, có lẽ là mềm mại nhất trong tất cả các loài động vật.

Muốn chiến đấu bằng chân trần, chuyện này vô cùng khó khăn, mỗi viên đá nhỏ trên mặt đất đều có thể làm ngươi vô cùng đau đớn.

Nếu có lựa chọn khác, Khánh Trần không muốn dùng chân trần để chiến đấu với người khác.

Nhưng hắn không có.

Khánh Trần im lặng ngồi dưới gốc cây sơn trà bên ven đường, dùng tán cây rậm rạp để ẩn náu bản thân, giảm âm lượng của bộ đàm xuống mức nhỏ nhất .

Ánh lửa lập lòe trong sân, thỉnh thoảng sẽ chiếu xuyên qua các khe lá, loang lổ chiếu lên người hắn.

Đây là vị trí tốt nhất mà hắn nhớ, tán cây cao, lại gần với khách sạn Vân Thượng.

"Trong sân có sáu người, ngoài viện chắc chắn còn có một người canh gác ở cửa sau. "

Khánh Trần lầm nhẩm trong lòng, tự mình giải quyết bảy người rất không thực tế, nhất là khi bọn côn đồ đều tập hợp một chỗ.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu ở lòng bàn chân, không biết sau đêm nay chân hắn sẽ biến thành dạng gì nữa.

Trong sân, Lưu Đức Trụ sợ hãi ngồi dưới đất, mà tên cầm đầu bọn côn đồ dang ngồi xổm ở trước mặt của hắn, chĩa súng vào gáy hắn, không biết đang hỏi cái gì.

Hơn 40 con tin tập hợp một chỗ, đang ôm nhau thành một đoàn, 6 tên côn đồ trong sân bao vây ở chung quanh bọn họ, không ai có cơ hội chạy trốn.

Làm cho Khánh Trần bất ngờ là, hắn nhìn thấy một tên thành viên của Côn Luân đang nằm nghiêng trên mặt đất, toát mồ hôi làm trán hắn ướt nhẹp.

Vết thương trên chân của thành viên Côn Luân rất dễ thấy, máu vẫn đang chảy ra từ bên trong, nhuộm sàn xi măng bên dưới thành màu đỏ tươi.

Chỉ là, trong lúc đối phương đau đớn như vậy, tay phải đang lặng lẽ đặt ở bên cạnh túi quần, ngón trỏ và ngón giữa gõ gõ theo nhịp, giống như đang truyền tin tức ra bên ngoài.

Cộc, cộc cộc.

Cạch, cạch, cạch. . .

Ngón trỏ tạo ra âm ngắn đập rất nhanh, ngón giữa tạo ra âm dài đập rất chậm.

Giống như là mã Morse, nhưng Khánh Trần không biết đối phương đang truyền tin tức cho ai.

Một tên khác sao?

Khánh Trần nhớ kỹ tần suất gõ của hắn, sau đó nhìn vào trong sân.

Lúc này, một tên côn đồ tìm kiếm ở trong đám người, sau đó tươi cười nói gì đó vơi tên đồng bọn.

Nói xong thì kéo tóc của Vương Vân, kéo nàng ra khỏi đám người.

Vương Vân bị kéo đi, hai chân cố gắng giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào trong khách sạn.

Các bạn học sợ hãi nhìn chuyện này, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân mấy lần muốn đứng dậy lại bị lại họng súng đen ngòm lạnh như băng bắt phải ngồi xổm xuống.

Tên thành viên Côn Luân khác chưa bị thương trợn mắt lên lại bị một bên côn đồ nện một cú vào bụng. Hắn cúi gập người như con tôm, ngã xuống đất, trong miệng không phát ra tiếng nào.

Trừ việc đó, không có ai có can đảm phản kháng.