Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 139: Chiến Đấu




Trên núi, gió nổi lên.

Núi Lão Quân cao hơn 2000m so với mực nước biển, nằm giữa dãy núi Phục Ngưu.

Ban đêm ở đây, gió núi thổi vừa to vừa lạnh.

Trên núi có sương mù ngưng tụ, đợi đến khi bình minh lên, tất cả đồ vật dù trong nhà hay ngoài trời đều đọng một tầng hơi nước.

Trong sân, có người ném thêm củi vào đống lửa, ánh lửa vì đống gỗ mới cho thêm này mà lụi đi một chút.

Ánh lửa kia lay động chầm chậm giữa làn sương mù, ánh sáng của nó tỏa ra đẹp đẽ tựa như một quang cảnh kỳ diệu giữa màn đêm.

Trong bóng tối, có một thanh niên cầm dao trên tay, hắn im lặng đứng ở nơi giao hòa giữa sương mù và bóng đêm, đánh giá tên côn đồ đứng một mình ngoài cửa.

Cho tới lúc này hắn mới hiểu được lời của Diệp Văn nói:

Sinh mệnh quả thật vô cùng yếu ớt, một con dao đâm vào tim, bất kể đối phương có là nhân vật vĩ đại, mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ chết.

Nhưng giết người cũng chẳng dễ dàng.

Bởi vì thứ ngươi phải đối mặt là việc độc ác nhất trên đời.

Khánh Trần buộc một cái khăn quàng cổ mà hắn trộm được lên mặt, không nói tiếng nào.

Tín hiệu điện thoại trên đỉnh núi lúc được lúc không, nhưng bọn côn đồ vì an toàn đã dùng bộ đàm chuyên dụng của cảnh sát, treo ở ngực trái.

Khánh Trần âm thầm đếm trong lòng, cứ cách mười phút, tên côn đồ sẽ bấm bộ đàm trả lời gì đó.

Đột nhiên, một trận gió núi thổi đến, đống lửa chất đầy củi trong sân bỗng sáng rực lên, chiếu ra hẳn ngoài sân.

Lúc này, Khánh Trần đang trốn ở trong góc chợt nhìn thấy, tên côn đồ dứng ngoài cửa nương nhờ ánh lửa đã phát hiện ra điều gì đó, nghi hoặc mà nhìn về phía mình, đã tiến lại gần hơn một chút.

Trái tim hắn nhảy lên bình bịch.

Nhưng vào đúng lúc này, Lý Đồng Vân lại xuất hiện ở ngoài cửa khách sạn.

Nàng đứng ở cửa, rụt rè nói với tên côn đồ:

“Chú cảnh sát, ngài có thấy mẹ ta không?”

Tên côn đồ kia hơi ngạc nhiên:

“Mẹ ngươi? Không nhìn thấy, bạn nhỏ mau lại đây, chú cảnh sát giúp ngươi đi tìm mẹ có được không?”

Trong phút chốc, hắn nhận ra có gì đó không ổn!

Kẻ thù tấn công!

Tay trái tên côn đồ cầm gậy cảnh sát ra theo bản năng, tay phải thì duỗi tới bên hông chuẩn bị rút súng.

Ánh lửa chiếu ra ngoài bức tường tạo nên những tia sáng chập chờn.

Thanh niên trốn trong màn sương đã lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn.

Gần trong gang tấc, khoảng cách chỉ bằng một con dao.

Chỉ thấy Khánh trần cúi người tránh thoát cây gậy cảnh sát đang vung tới của đối phương, từng chuyển động như đang hòa vào cùng tiếng gào thét của gió núi, lách đến trước mặt tên côn đồ.

Dao găm trong tay Khánh Trần đâm về phía tay trái đang chuẩn bị rút súng của tên côn đồ, đối phương biết đã quá muộn để lấy súng bèn rụt tay lại tránh trong vô thức.

Lưỡi dao của thanh niên hướng xuống dưới, hai tay của tên côn đồ cũng theo bản năng mà hướng xuống dưới, hòng bắt được cánh tay của thanh niên.

Khánh Trần như thể đoán trước được mà hơi lùi về sau nửa bước, tay trái vung gậy cảnh sát của đối phương liền vụt vào không khí.

Không ổn!

Tên côn đồ kinh ngạc nhìn vào màn đêm.

Nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra của thanh niên, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

Ngay khi hắn ta kiệt sức, con dao trên tay thanh niên lại mạnh mẽ xuyên qua làn sương, xuyên qua khe hở giữa hai cánh tay hắn.

“Hơi thở.”

Lý Thúc Đồng đã nói, khi dã thú đang chiến đấu, quan trọng nhất là hơi thở.

Đó là chìa khóa giúp ngươi làm chủ được hàm lượng oxy trong cơ thể và giữ được ý chí tỉnh táo. Khi ngươi hiểu được tầm quan trọng của hơi thở, ngươi có thể kiểm soát được bản thân, sau đó là mọi thứ.

Làm thợ săn hay con mồi, do ngươi quyết định.

Trong chớp mắt, da thịt trên viền của chiếc khăn quàng cổ Khánh Trần đang che trên mặt bỗng có hoa văn hỏa diễm nở ra!

Giống như toàn bộ sức mạnh đều dồn về tay phải, rồi truyền vào mũi dao, hung hăng đam xuyên qua lá lách của tên côn đồ.

Con mắt tên côn đồ trợn trừng lên to như cái chuông đồng.

Chuyện gì đã xảy ra chỉ trong giây phút ngắn ngủi ấy?

Động tác của thanh niên tựa như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát. Dường như tất cả đều đã được tính toán kỹ, biết hắn muốn vung gậy, biết hắn không rút súng ra nữa, cả quỹ tích phản kháng của hai tay hắn cũng biết.

Đối phương biết tất cả, sau đó tránh né, không để hắn có cơ hội tiếp xúc trực tiếp.

Đến khi con dao găm vào lá lách, đây mới là tiếp xúc thể xác đúng nghĩa giữa bọn họ.

Trên bàn cờ cận chiến về tâm lí, mỗi bước đi của bản thân đều nằm trong tính toán của đối phương.

Tựa như chính mình chỉ đang diễn theo một kịch bản mà người thanh niên đã viết ra.

Thanh niên cũng sớm đã viết xong kết cục cho mình.

Biết thời gian của mình không còn nhiều, tên côn đồ giãy dụa muốn đưa tay lấy bộ đàm.