Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1384: Hóa Ra Là Ngươi




Hắn muốn rời khỏi tấm bắn của những tay bắn tỉa, loại bỏ những thành viên của Thần Bí Nghiệp Bộ không theo kịp, sau đó tìm một địa điểm thích hợp để giết người.

Chạy trốn sao? Cần gì phải trốn.

Nếu kiếm đã rút ra khỏi vỏ thì tất nhiên sẽ phải thấy máu rồi.

Đa phần mọi người đều không biết tại sao ông chủ Bạch Trú lại muốn đến Osaka đại khai sát giới, vì muốn xả giận cho Khánh Trần? Hay vì muốn cứu Khánh Trần?

Không ai biết.

Vì sao Khánh Trần lại muốn đến đây.

Vì câu ta không cần công lao?

Hay vì câu không sao đó?

Khánh Trần bỗng quay đầu lại.

Chính là chỗ này.

Ngay lúc này.

Trên chiến trường chỉ còn mỗi Khánh Trần và 3 người được trời chọn, những người đuổi theo phía sau vẫn chưa đuổi kịp họ, những người muốn bao vây chỗ này cũng chưa kịp chạy đến nơi.

Trên bầu trời vẫn dày đặc ánh đèn neon, nhưng bầu không khí ở đây đang dần trở nên ngưng trọng.

Không ai ở đây nghĩ Khánh Trần sẽ quay người lại.

Nhưng không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy hắn quay lại, họ lại cảm thấy sợ hãi.

Trên nóc nhà, Jindai Unyoru và Jindai Unan cùng nhảy xuống dưới, cả hai cùng đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, cả thanh kiếm sáng loáng lập tức được rút ra khỏi vỏ, sau đó cả hai bắt đầu vung kiếm về phía Khánh Trần.

Sau khi nhìn thấy hai thanh đao đang lao về phía mình, thiếu niên đang đứng trên đường đó lại bình tĩnh đưa hai tay ra phía trước!

Sau đó nhẹ nhàng chặt vào thân kiếm!

Đinh!

Hai tiếng ‘đinh’ vang lên gần như cùng một lúc, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy hai thanh kiếm cứ thế gãy làm đôi.

Trong ánh mắt của cả Jindai Unan và Jindai Unyoru đều tràn đầy hoảng sợ, vừa rồi Khánh Trần đã dùng xương ngón tay được Long Ngư tái tạo làm đao, sau đó lại truyền chân khí Kỵ Kĩ vào hay tay, cuối cùng mới tạo thành một loại đao có thể chặt đứt kiếm của đối phương!

Phản lực từ đòn tấn công đâm rách lớp da trên tay khiến bàn tay Khánh Trần nhuốm đầy máu.

Nhưng chuyện này không quan trọng, vấn đề mấu chốt ở đây là hắn đã tính toán như thế nào, cơ thể hắn phải mạnh mẽ ra sao mới có thể chặt gãy được thân kiếm?

Tuy trước đây đã có rất nhiều người tu luyện Thiết Xá Ngự Miễn bại trước đối thủ, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói ai có thể dùng chính ngón tay của mình làm vũ khí để chặt đứt thân kiếm cả!

Chân khí của Kỵ Sĩ có thể biến mọi thứ thành đao.

Nhưng từ trước đến giờ có rất ít người dám dùng chính bản thân mình làm đao.

"Không tốt!"

Jindai Unan bắt đầu hốt hoảng, bây giờ hắn vẫn đang đang lao về phía đối phương, nhưng kiếm trên tay hắn đã bị đối phương chặt gãy làm đôi, tiếp theo hắn sẽ phải làm gì đây?

Rõ ràng đối thủ của hắn chỉ là một tên cấp B, nhưng làm gì có tên cấp B nào lợi hại như vậy?

Đúng lúc này, trên đầu Jindai Unuma bỗng xuất hiện một chiếc thuyền gỗ.

Cả chiếc thuyền gỗ có 12 tầng, mỗi tầng đều được trang trí vô cùng lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì ngươi sẽ nhận ra dưới đáy thuyền có một vỏ sò rất lớn.

ATS-127 Shikigami, Shinkiro!

Ngay khi vỏ sò đó mở ra, tất cả những ngôi nhà và những biển hiệu treo đầy đèn neon hai bên đường đều biến mất, thay vào đó là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Mà hai người Unan và Unyoru cũng biến mất theo.

"Hóa ra là ngươi.”

Khánh Trần cười lạnh.

Lúc hắn còn ở Lạc thành, có một vị cao thủ của gia tộc Jindai am hiểu tạo ảo ảnh từng xuất hiện để cứu đồng bọn, nhưng cuối cùng đồng bọn của hắn lại bị Khánh Trần ám sát.

Nhưng vị cao thủ Jindai này lại thoát được.

Sau đó Khánh Trần còn hành động cẩn thận một thời gian dài, vì hắn sợ vị cao thủ này của Jindai sẽ quay lại trả thù Bạch Trú, nhưng không ngờ đối phương lại về thẳng Nhật Bản.

Như vậy cũng tốt, thù mới thù cũ cùng tính một lượt.

Trong ảo ảnh, tất cả những gì xung quanh Khánh Trần đều là giả, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng là giả, vì mặt đất xung quanh vốn nên gồ ghề đã biến thành bằng phẳng.

Nếu phải chiến đấu trong hoàn cảnh này thì dù là siêu phàm giả cũng chẳng khác người mù là bao.

Jindai Unuma chậm rãi lại gần hắn, sau đó hắn còn liếc mắt ra hiệu cho Unyoru và Unan một cái, lúc này, cả ba người họ đều không bị ảo ảnh bao trùm.

Khánh Trần lẳng lặng đứng tại chỗ, đúng lúc này bỗng có thứ gì đó lao đến từ bên trái, nhưng hắn lại không nhìn thấy.

Hắn nhanh chóng lui về phía sau, nhưng phần áo trước ngực hắn vẫn bị cắt thành một lỗ hổng, dưới lỗ hổng là một miệng vết thương dài nửa centimet đang bắt đầu chảy máu.

Jindai Unuma nở một nụ cười, quả nhiên, chỉ cần có người giữ đối phương lại một chỗ thì chắc chắn mình có thể dễ dàng xử lí hắn.

Nhưng ngay khi hắn nở nụ cười, hắn bỗng nhìn thấy Khánh Trần nhắm mắt lại.

Tuy Khánh Trần không nhìn thấy những gì xung quanh mình, nhưng hắn có trí nhớ, một loại trí nhớ vô cùng kinh khủng.

Tuy hắn không thể nhìn thấy kiếm, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng.

Đúng lúc này, Jindai Unyoru bỗng vung kiếm về phía hắn.