Không thể không nói vật cấm kỵ đúng là cực kỳ thích hợp để đi ám sát phóng hỏa, rõ ràng mang vũ khí đầy người, nhưng người khác cũng rất khó kiểm tra ra.
Nhân viên bảo vệ móc từ trong túi hắn ra hai khối rubic 3x3:
"Vì sao ngươi mang theo hai khối rubic?"
Khánh Trần cười nói:
"Ta là người yêu thích rubic."
Vừa nói hắn vừa nhanh chóng xáo khối rubic lên, chỉ dùng khoảng 3 giây liền phục hồi lại như cũ.
Nhân viên bảo vệ hồ nghi đặt rubic lên trên băng chuyền:
"Nhìn xem khối rubic này có vấn đề gì không."
Hai cục rubic lại được kiểm tra một lần nữa, người phụ trách soi chiếu nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính lắc đầu:
"Không có vấn đề gì."
Nhân viên bảo vệ trước mặt Khánh Trần lạnh giọng nói:
"Hai cục rubic này gửi ở chỗ chúng ta, chờ sau khi buổi họp báo kết thúc có thể tới chỗ ta lấy."
"Được."
Khánh Trần không để ý, đó chỉ là cục rubic bình thường hắn mua ở cửa hàng đồ chơi ven đường thôi.
Đang đi vào bên trong, sau lưng bỗng nhiên có người hô:
"Tojo Kazuo!"
Khánh Trần đứng lại, đó chính là thân phận ngụy trang hiện tại của hắn.
Quay đầu lại thì thấy một phụ nữ trung niên mang theo người quay phim đi tới.
Người phụ nữ kia mặc tây trang màu vàng nhạt, khí chất đặc biệt ưu nhã, mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng phong vận vẫn còn.
Nàng cười dò xét Khánh Trần:
"Không phải ngươi bị giám đốc điều tới đài địa phương à, làm sao còn có cơ hội đến đưa tin tức cấp bậc này?"
Hiểu rồi, tới cười trên nỗi đau của người khác đây mà.
Khánh Trần bình tĩnh đáp:
"Đúng lúc những người khác có việc."
"Tiên sinh Tojo cuối cùng lại luân lạc tới đài địa phương làm một phóng viên nhỏ, đúng là đáng tiếc."
Người phụ nữ trung niên cười rất thân thiết, nhưng miệng chẳng nói được lời câu tốt đẹp.
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, chuyện này là sao, mình đã cẩn thận tìm một phóng viên nhỏ đài địa phương, từng phát biểu ngôn luận của cánh tả, tại sao vẫn còn gặp người quen.
Khánh Trần hỏi:
"Còn chuyện gì nữa sao, không thì ta vào hội trường đây."
Người phụ nữ kia bám dính lấy Khánh Trần, sau khi tiến hội trường cũng ngồi bên cạnh Khánh Trần.
Một giây sau, ả đàn bà kia mượn cái bàn che chắn, lại muốn đặt tay lên trên đùi Khánh Trần:
"Sao lại đi đài địa phương, vẫn chưa chịu nhớ hả. Năm nay trong công ty có một danh ngạch, nếu ngươi..."
Khánh Trần nhướng mày đẩy tay người đàn bà kia ra:
"Làm ơn tôn trọng một chút, ta tới đưa tin."
Ả đàn bà kia cười nói:
"Thời buổi này ai còn cần đài địa phương đưa tin nữa, ngươi tới dạo dạo là được..."
Trên mặt bàn có chuẩn bị giấy viết và bút chì cho phóng viên, Khánh Trần mặt lạnh te xé giấy thành từng mảnh nhỏ, rất rất nhỏ.
Lúc này, tất cả thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ đều mặc đồ tây đen đi vào hội trường. Ngay bên ngoài hội trường, còn có mấy trăm tên mặc đồng phục tác chiến đặc chủng, đeo mũ và áo giáp chống đạn, sau lưng mang súng.
Dưới sự hộ tống của những người này, phát ngôn viên của Thần Bí Nghiệp Bộ đi lên đài phát ngôn.
Đèn flash không ngừng lấp lóe, vị phát ngôn viên này bình tĩnh sửa sang bài viết.
Khánh Trần ngắm nhìn bốn phía, kỳ lạ, lẽ ra phải là Jindai Unshuu đến thanh minh, tự dưng lại thay người.
Lại nghe phát ngôn viên bình tĩnh nói: "Gần đây, Thần Bí Nghiệp Bộ bị người ta công kích ác ý trên internet, đồng thời..."
Ả đàn bà trung niên không quan tâm đến những lời này, lại chú ý đến Khánh Trần hơn, tay nàng ta lại mò qua lần nữa.
"A!"
Một tiếng hét thảm từ dưới sân khấu truyền đến, cắt ngang bài phát biểu của phát ngôn viên kia.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng ồn, khi thấy một người thanh niên nắm chặt cổ tay một người phụ nữ. Người phụ nữ bị đau trượt từ trên ghế xuống, quỳ gối trên sàn nhà.
Khánh Trần cười giải thích:
"Thật ngại quá, ta thật sự không nhịn nổi."
Ngay lúc tất cả mọi người còn đang mơ hồ, Khánh Trần bỗng nhiên buông tay ả đàn bà kia ra, sải bước đi lên bục phát biểu.
Bàn tay của hắn lật một cái, đã thấy một cây bút chì rời khỏi tay, cắm thẳng lên trán phát ngôn viên kia.
Ả đàn bà đang té ngã hoảng sợ mở to hai mắt.
Nhân viên bảo vệ như bầy kiến, tràn vào hội trường từ tám cửa lớn. Thế nhưng, chúng lại nhìn thấy kẻ vừa mới giết người, đang mở lòng bàn tay ra để lộ một đống giấy vụn đếm không xuể.
Chỉ thấy kẻ giết người dùng sức thổi, một luồng vân khí màu trắng cuồn cuộn tuôn ra như thuỷ triều!
Mảnh giấy bị xé nát bấy như tuyết, ào ào vọt tới đám thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ.
Chỉ vừa mới tiếp xúc, mảnh giấy sắc bén kia tựa như bão kim loại, đánh vào trong thân thể mỗi một thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ, máu bắn tung toé.
Có vài mảnh giấy phóng lên tường, có phóng viên dùng máy ảnh tập trung phóng đại, lại nhìn thấy logo của "Toà thị chính thành phố Osaka " trên trang giấy.
Đây không phải là hung khí được chuẩn bị tỉ mỉ, mà là giấy viết trên tay mỗi người bọn họ đều có!
Chẳng ai ngờ, lệ cũ chuẩn bị giấy viết cho phóng viên này, cũng có thể bị người ta sử dụng làm vũ khí hung hiểm!
Quá trình kiểm tra an ninh, đúng là có tiếng mà không có miếng!
Bên ngoài toà thị chính thành phố Osaka, có một con khủng long nhỏ màu xanh lá đang lắc lư chạy tới, nhìn đặc biệt buồn cười.
Hai cái tay ngắn củn của khủng long nhỏ đang bưng một chiếc hộp đen, bên trong không biết chứa cái gì.
Có nhân viên bảo vệ ngăn lại:
"Ai đấy?"
Nhưng con khủng long nhỏ kia bỗng nhiên tăng tốc, một bước nhảy xa đến hai mét, trực tiếp bay vọt qua đỉnh đầu nhân viên bảo vệ.
Cũng không thấy nó phát lực, hộp đen trong ngực đã bay hơn trăm mét, đập vỡ một cửa sổ trong toà thị chính, bay vào trong phòng.
Một tiếng ầm vang, vô số cửa sổ bị nổ tung, trong phòng tràn ngập khói bụi.
Con khủng long nhỏ dùng tiếng Nhật sứt sẹo hô to:
"Anh hùng dân tộc Zard ở đây!"
Tất cả nhân viên bảo vệ đều chấn kinh, bọn chúng nhìn con khủng long nhỏ màu xanh lá đang lắc lư vội vàng bỏ trốn:
"Bắt hắn lại, nhanh bắt hắn lại!"