Lay động.
Xóc nảy.
Khánh Trần chỉ cảm thấy mình dường như đang phiêu đãng trong hải dương, như lục bình không có rễ, không biết trôi dạt về đâu.
Hắn dần dần tỉnh lại từ cơn mê, nhưng hắn cũng không mở to mắt.
Không phải vì lo lắng sau khi tỉnh sẽ tiếp tục bị tra tấn, cũng không phải vì không muốn đối mặt với hiện thực.
Chủ yếu là hiện đang có người dùng cáng cứu thương khiêng hắn đi, loại cảm giác này cũng không tệ lắm...
Lúc này, người phụ trách nâng cáng cứu thương còn thầm thì:
"Tại sao hắn còn chưa tỉnh, chẳng lẽ lần đoạt xá thứ ba, trực tiếp cháy hỏng đầu óc hắn rồi?"
"Khó nói lắm, Triệu Kiệt chết tươi, máy móc cũng hỏng, rốt cuộc tình huống hiện tại của hắn như thế nào, thật khó mà đánh giá chính xác........Nhưng đây cũng là chuyện tốt, nếu như không phải máy móc xảy ra chuyện, nói không chừng vị kia sẽ bắt chúng ta tiếp tục thử đoạt xá. Ngươi cũng thấy đấy, đoạt xá thằng nhãi này, không có kết cục gì tốt."
Lúc này, sát thủ Jindai bên cạnh Khánh Trần chỉ còn lại có ba người.
Tiếng bước chân quen thuộc của Jindai Yunhe cũng không có ở đây, hình như đã đi chỗ khác.
Nhưng Khánh Trần cũng không tùy tiện hành động, một mặt là bởi vì thân thể hắn thực sự đã đến cực hạn, mặt khác là cái tên Jindai Yunhe này trông có vẻ kiêu ngạo bạo ngược, kỳ thực rất cẩn thận.
Nhất định đối phương đang ở không xa, ở một nơi bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được hắn.
Vả lại, bây giờ còn có người nâng cáng cứu thương, nếu như mình giết người, mà không thành công chạy thoát........Đến lúc đó, ngay cả người nhấc cáng cứu thương cũng không có.
Lại nghe ba người này tiếp tục nhỏ giọng nói:
"Các ngươi cảm thấy, Jindai Yunhe có thể giết chết chúng ta diệt khẩu như lúc trước không?"
"Có khả năng lắm. Sau khi chúng ta rời đi, cũng nghe hậu phương xuất hiện tiếng nổ mạnh. Mặc dù rất xa, nhưng nhất định là những người đến cứu thằng nhãi này đã tra xét đến nông trường.”
Lại có người nói:
"Điều này chứng tỏ, cứu binh của thằng nhóc này đã đến rất gần, nếu Jindai Yunhe muốn gọn nhẹ lên đường, nhất định sẽ giết chúng ta."
Dù sao Jindai Yunhe là cấp A, dù vác theo Khánh Trần chạy trốn, cũng có thể nhanh hơn bọn họ khiêng cáng cứu thương.
Khánh Trần nghe đến đó, trong lòng hơi rục rịch!
Điều này phải chăng có nghĩa là, hắn có cơ hội được cứu?
Thiếu niên yên lặng lên kế hoạch, không biết thân thể của mình có thể chống đỡ thêm một trận chiến đấu nữa hay không, nếu Jindai Yunhe không có mặt, mình có thể đánh cược một chút.
Giết chết ba người này, trước khi Jindai Yunhe trở về, tụ hợp với người cứu viện mình.
Không đợi Khánh Trần nghĩ kỹ kế hoạch, trong rừng núi đã truyền đến tiếng bước chân của Jindai Yunhe.
Jindai Yunhe lạnh giọng nói với ba tên sát thủ:
"Vì sao tốc độ tiến lên chậm như vậy? Tăng tốc mau, không nên dừng lại ở chỗ này."
Khánh Trần thở dài, dù mình có ở đỉnh cao phong độ, cũng không có khả năng chạy trốn dưới mí mắt Jindai Yunhe.
Lúc này, một người nhấc cáng cứu thương hồ nghi nói:
"Hình như ta trông thấy mí mắt thằng nhóc này nhúc nhích."
"Hử?"
Có người nghi ngờ:
"Thật sao?"
Mấy người châu đầu quan sát Khánh Trần, quan sát hơn mười phút cũng không phát hiện có gì dị thường:
"Có thể là ta hoa mắt..."
Khánh Trần thầm nghĩ trong lòng, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là phải tự xuống đất đi bộ rồi.
Hắn nhắm chặt hai mắt, yên lặng cảm thụ thân thể của mình.
Hình như có một ít khác biệt.
Nhưng Khánh Trần lại nói không ra khác biệt ở chỗ nào.
Sau khi lấp mộ cho nhóm nông dân, hắn liền hôn mê bất tỉnh, cho nên cũng không biết sau đó có chuyện gì xảy ra.
Mà bây giờ sau khi tỉnh dậy, điểm bất thường đầu tiên chính là, bên trong Cung Điện Ký Ức của mình lại có thêm hồ sơ ký ức của một người.
Khánh Trần hiểu đại khái, đây là Jindai lại thừa dịp hắn hôn mê, dâng lên một mạng người...
Thật là khách sáo quá.
Người cung cấp ký ức tên là Triệu Kiệt, sinh ra ở phương Bắc, gia đình đơn thân.
24 năm nhân sinh của Triệu Kiệt này rất đúng quy củ, chỉ có một việc khiến Khánh Trần chú ý là, người tuyển hắn vào Yamata vô cùng thần bí, ngay cả Triệu Kiệt cũng chỉ gặp qua một lần.
Chờ chút...
Khánh Trần đột nhiên cảm giác được có chỗ bất thường. Triệu Kiệt này rõ ràng sống với một bà mẹ đơn thân, nhưng sinh hoạt cũng không nghèo khó, cách một đoạn thời gian cố định sẽ có người mang tiền đến.
Thân phận Triệu Kiệt này, dường như có bí ẩn gì khác.
Cũng đúng lúc này, Khánh Trần lại phát giác được điểm quỷ dị trong huyết dịch.
Bên trong huyết dịch nhấp nhô.
Dường như có biến số đang sôi trào.
Người máy nano?! Ý thức của Khánh Trần đã sớm tương liên với bọn nhóc kia, mấy trăm triệu Người máy nano phiêu dạt trong máu của hắn, như hạt bụi, lại như ánh sao xán lạn.
Tuân theo ý chỉ của Khánh Trần, bọn chúng theo huyết dịch nhanh chóng tập kết tại miệng vết thương, sau đó mô phỏng cách hình thành cơ thịt của sinh vật, lấp lại miệng vết thương của hắn.
Vết thương chậm rãi khép lại, bọn nhóc kia dần dần rời khỏi điểm mô phỏng cơ bắp sinh vật, chừa lại không gian cho bản thân vật chủ tự khép vết thương lại.
Khánh Trần hơi nghi hoặc một chút, bọn nhóc này tiến vào trong cơ thể hắn từ khi nào, tại sao lại nghe lời như thế?
Trước đó mặc dù Người máy nano cũng từng tiến vào tầng chất xám trong đại não hắn, nhưng sau khi tiếp nhận tế bào thần kinh, sẽ vô cùng nghiêm khắc quay trở về đường cũ.
Còn bây giờ lại........hoàn toàn khác.
Khánh Trần thao túng Người máy nano trong thể nội, một hồi xếp thành chữ 'Nhân', một hồi xếp thành chữ 'Nhất', những nhóc con kia cũng đặc biệt nghe lời, thuận theo ý chí của hắn 100%.
Từ từ, Khánh Trần lại phát hiện tác dụng đầu tiên của những Người máy nano này, thanh lý phần hoại tử và tụ huyết dưới da, liên kết vết thương.
Phải biết rằng, kết thúc trận đấu giữa hắn và đàn sói, trên thân bị cắn, cào rách không biết bao nhiêu chỗ, trong đó chỉ riêng cơ bắp bị xé rách đã có rất nhiều chỗ.