Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1243: Người Của Jindai




Có thể do năng lực dự đoán thần kỳ của thiếu niên kia, đã san bằng khoảng cách thực lực giữa hai người!

Nội ứng thầm quyết tâm, lao thẳng vào Khánh Trần.

Còn không chờ hắn tới gần, đã nhìn đến tay đối phương bỗng nhiên lấy một lá bài poker ra từ hư không.

Lá bài poker kia kẹp giữa hai ngón tay Khánh Trần, vạch ra một cái vòng tròn, bay thẳng đến tim nội ứng.

Nội ứng đưa tay đón đỡ, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh kia đột nhiên bắn nhẹ, lá bài poker liền gia tốc xoay tròn bay xuyên qua kẽ tay nội ứng.

Khoảng cách song phương quá gần, lá bài poker này giống như được trao cho sinh mệnh, xuyên qua khe hở.

Tựa như Khánh Trần đã sớm biết quỹ tích hành động của nội ứng.

Trên không trung, nó cắt một bông tuyết sáu cạnh thành hai nửa bóng loáng, lưu lại một đường tơ máu thật mảnh trên cổ nội ứng.

Một giọt máu tươi bắn ra theo lá bài poker, rơi trên một bông tuyết khác, cải biến quỹ đạo của bông tuyết, rơi xuống mặt tuyết, giống như một cái nốt ruồi chu sa đỏ thẫm.

Nội ứng từ từ ngã quỵ trên nền tuyết dày, hắn nhìn thiếu niên sau khi giết mình thì quay người, tiếp tục đào vong.

Tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi!

Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, đối phương làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Rõ ràng mình là chiến sĩ gen cấp B, cho dù chiến sĩ gen ở tầng dưới chót cùng luôn bị siêu phàm giả khinh bỉ, cũng không thể bị một siêu phàm giả cấp C nghiền nát như vậy!

Rõ ràng là một người đang bị truy sát, khi đối mặt với tình huống thập tử vô sinh, vì sao thiếu niên kia dám quay đầu giết chết mình trước, lại tiếp tục đào vong.

Bỗng nhiên nội ứng hiểu ra, đối phương đang nói với tất cả những kẻ đuổi giết, hắn không phải là một con mồi mặc người xoa nắn.

Nếu như muốn đoạt mạng hắn, phải lấy mạng đổi mạng.

Quá điên cuồng!

Chỉ vì biểu đạt một thái độ, liền hi sinh nhiều thời gian đào vong như vậy.

Đây là việc điên cuồng đến cỡ nào?!

Nội ứng chậm rãi ngã sấp trong đống tuyết.

Lúc này Khánh Trần đã rõ, đây không phải người của Ảnh tử.

Ngay từ đầu, Khánh Trần đã nghĩ, có phải Ảnh tử vì muốn giúp hắn triệt để thu phục Khánh Nhất nên mới an bài một màn trò hay như này.

Dù sao, chỉ có người dưới trướng Ảnh tử mới biết, hắn đang đóng vai Chu Thương.

Nhưng bây giờ Khánh Trần xác định đối phương không phải, bởi vì vừa mới nãy, khi đối phương đối mặt với tử vong cũng không hề định giải thích cái gì, khi vở kịch đã diễn xong, không ai lại tiếp tục giữ bí mật.

Nếu như đây là người của Ảnh tử, đã sớm giải thích.

Hơn nữa, phong cách hành động của đối phương cũng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Thân Thể Thuật Jindai.

Đây là người của Jindai!

Khánh Trần cười lạnh, mọi chuyện bắt đầu thú vị.

Hắn ngẩng đầu nhìn rừng tuyết phía trước, một lần nữa để hoa văn hỏa diễm trong hô hấp thuật bốc cháy lên, lấy ý chí làm nhiên liệu, gia tốc vọt vào bên trong khu rừng.

Đàn sói phía sau hắn rốt cuộc cũng vượt lên, theo sát thân ảnh của hắn xông vào rừng cây.

Nhưng khoảnh khắc đàn sói kia theo hắn xông vào rừng cây, một sợi tơ sắc bén như dao, trong suốt đến gần như không thấy, lại cắt những con sói hoang không kịp phanh lại kia thành hai nửa.

Chỉ trong chớp mắt, hơn mười con sói liền chết ngay tại chỗ, máu sói đỏ tươi nhuộm đỏ, hòa tan cả tuyết đọng.

Người điều khiển đàn sói cũng rất bất ngờ, nhưng hắn không do dự quá lâu, đội hình đàn sói từ sông dài hóa thành giọt mưa, phân tán ra chui vào trong rừng cây!

Nếu như cuộc đời chỉ còn lại có hai giờ, ngươi sẽ làm cái gì?

Đây là vấn đề Khánh Trần gặp phải lúc mới xuyên qua, hiện tại lại đối mặt lần nữa.

Chỉ là lần này, thời gian vận mệnh cho hắn khả năng không đến hai giờ.

Đàn sói sau lưng đã như giọt mưa thẩm thấu vào rừng cây, tốc độ Khánh Trần rất nhanh, nhưng đàn sói cũng không chậm.

Khánh Trần chưa bao giờ chạy trong tuyết cao đến gối, hoàn cảnh vận động chưa quen thuộc này khiến hắn khó mà phát huy tốc độ đến cực hạn.

Nhưng đàn sói thì khác, chúng dường như hiểu rất rõ loại thời tiết ác liệt này, thậm chí còn sinh ra để chinh phục nó.

Thiếu niên cảm giác được thể lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao, bị đàn sói đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn.

Hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân đàn sói đạp tuyết, tiếng thở dốc, còn có tiếng tim mình đập như trống.

Tất cả những ồn ào đó, lại càng khiến rừng tuyết càng thêm đặc biệt yên tĩnh và trống trải.

Nhưng Khánh Trần cũng không sợ hãi.

Trong đàn sói, có hơn mười con sói hoang mạnh mẽ nhất nhanh chóng tăng tốc, đúng là định bọc theo hai cánh, tấn công Khánh Trần.

Giống như hai lưỡi kéo đang dần dần khép lại.

Rừng cây mùa đông khô héo nhìn từ trên không, cảnh đàn sói đi săn dưới mặt đất đặc biệt hùng tráng.

Nhưng mà cảnh tượng như thế này phần lớn xuất hiện vào mùa đi săn linh dương, có rất ít tình huống mấy trăm con sói hoang đi săn một người.

Khánh Trần như quay về hải vực băng lãnh Greenland.