Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1199: Chẳng Lẽ Không Phải Bút Tích Của Ngươi?!




"Lần này, Cơ Giới thần giáo muốn phái người đến Trung Nguyên, nhất định sẽ rất thận trọng.”

Ương Ương nói:

"Dù sao bọn hắn cần cân nhắc, liệu có thể lại bị bắt đi hay không."

"Ừm.”

Khánh Trần gật gật đầu:

"Cơ Giới thần giáo đã ăn sâu bén rễ, nhân số gấp mấy chục lần Hội Phụ Huynh, ta lo nhất vẫn là bọn chúng tràn tới như ong vỡ tổ, đập chết Hội Phụ Huynh. Chỉ khi chúng do dự, sẽ cho Hội Phụ Huynh không gian an toàn để trưởng thành. Sau hai tháng nữa chúng muốn đoạt lại thành phố số 18 sẽ khó như lên trời."

Ương Ương nghiêng đầu nhìn về phía Khánh Trần:

“Bây giờ chúng ta không trở về khu cắm trại à, ngươi phải trở về trước khi trời sáng đúng không?"

"Đúng, nhưng lần này quá trình giải quyết Cơ Giới thần giáo quá thuận lợi, còn cách hừng đông một lúc, ta có thể đi làm chút chuyện khác."

"Sau khi đưa ngươi về khu cắm trại ta phải về thành phố số 10, sự kiện học sinh du hành sắp bắt đầu, ta là người tổ chức không thể rời đi.”

Ương Ương nói.

"Ừm, ta biết, ngươi làm việc của ngươi đi."

Ương Ương cười tủm tỉm nói: "Đi thôi, nhanh đi giải quyết chuyện tiếp theo, Tống Niểu Niểu còn đang chờ ngươi trở về đấy."

Khánh Trần: "Ngươi chớ nói lung tung, ta chẳng có chuyện gì với nàng ta cả."

"Thật sao?"

...

Ba giờ sáng.

Khánh Hạnh ở trên mạng hóng một đợt tin đồn liên quan đến Khánh Văn, lại thông qua tay trong hóng thêm một đợt nữa, vô cùng vui mừng thỏa mãn đi ngủ.

Hắn căn bản không thèm để ý rốt cuộc Cơ Giới thần giáo bị làm sao, hắn chỉ để ý Khánh Văn xui xẻo đến cỡ nào.

Lúc trước khi họ cùng học ở học đường Khánh thị, Khánh Hạnh đã rất thích xem tên rắm thối này gặp xui, ở học đường Khánh Văn vĩnh viễn duy trì tư thế ngồi cứng đờ, khi giáo viên đặt câu hỏi luôn là người đầu tiên đưa tay trả lời, trong mắt vị phụ huynh Khánh Văn mãi mãi là "Con nhà người ta”.

Nên dù Khánh Hạnh thân là người dự bị Ảnh tử, luôn hi vọng những người dự tuyển khác đều chết quách đi, nhưng oán niệm của hắn với Khánh Văn, thủy chung luôn nhiều hơn những người khác một chút.

Buổi tối hôm nay nhìn thấy Khánh Văn gặp chuyện không may, thật là quá vui sướng.

Khánh Hạnh dự định buổi sáng ngày mai lại đọc tin tức một lần nữa, để ăn với cơm cho ngon miệng.

Đương nhiên, nếu như thằng nhãi Khánh Nhất kia cũng gặp xui một chút thì tốt, rõ ràng trưởng thành sớm còn muốn giả bộ ngoan ngoãn, người tâm phúc của Ảnh tử tại tình báo khu 1 kia cũng không biết tại sao lại bị thằng nhãi này lừa gạt, vậy mà công khai ủng hộ nó.

Khánh Hạnh đã nghiên cứu tình báo khu 1, hắn biết những hệ thống tình báo mà tổ 7 làm gần đây khó chịu cỡ nào.

Hắn đang nghĩ, nếu như mình được loại nhân vật này ủng hộ, việc giành phần thắng trong cuộc chiến Ảnh tử tối thiểu có thể nhiều thêm hai thành.

À đúng rồi, còn có Khánh Vô, nếu lúc Khánh Vô đột phá cấp A không cảm thụ được tâm cảnh thì thật tốt biết bao.

Khánh Hạnh mơ màng ngủ, thân thể quấn trong chăn lông ngỗng thật dày.

Không biết ngủ bao lâu, Khánh Hạnh bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.

Hắn ngồi bật dậy nhìn về phía cạnh giường, nơi đó có một hình bóng lạnh lùng đang đứng.

Trong chốc lát, phía sau lưng Khánh Hạnh lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh:

"Ai đó?!"

Khu nhà cao cấp trong cư xá phồn hoa này đều có gắn cửa bọc thép, thậm chí còn có máy quét nhãn cầu.

Ngày bình thường, chỉ có một người hầu hắn mang từ trong nhà đến có thể tự do ra vào, những người khác dù gặp chuyện rất nghiêm trọng cũng không có cách nào tiến vào đây.

Người hầu còn là vú nuôi hắn từ nhỏ, đã theo nhà bọn hắn mấy chục năm, rất đáng tín nhiệm.

"Ta nhớ lần trước ta đã cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dùng năng lực của ngươi trên người ta, ta nhất định sẽ cho ngươi bài học khó quên.”

Bóng đen bình tĩnh nói, chỉ là trong sự bình tĩnh kia ẩn tàng cơn tức giận.

Khánh Hạnh sửng sốt, hắn biết đây là ai.

Là Khánh Văn.

Khánh Hạnh từ từ trấn định lại:

"Làm sao ngươi vào được?”

'Khánh Văn' cười lạnh nói:

"Bảo an ở chỗ ngươi trong mắt ta cùng lắm chỉ là gà đất chó sành. Cửa bọc thép ngươi tự cho là an toàn, ta tiện tay là có thể mở ra."

Ai có thể nghĩ tới bờ bên kia của vùng biển cấm, lại có vật cấm kỵ chuyên dùng để mở cửa.

Tố chất tâm lý của Khánh Hạnh cũng rất vững vàng, hắn đã từ từ bình tĩnh lại:

"Xem ra, bên cạnh ta có nội ứng của ngươi. Nhưng có phải ngươi hiểu lầm gì không, ta không có an bài chuyện xui xẻo gì cho ngươi."

Khánh Văn cười lạnh:

"Ngươi dám nói buổi tối hôm nay ta thiếu chút nữa giết nhau với Cơ Giới thần giáo, chẳng lẽ không phải bút tích của ngươi?"

Khánh Hạnh: "???"

Mình chỉ hóng chuyện tí thôi mà, tại sao hóng, hóng lại đổ lên người mình rồi.

Thì ra, Khánh Văn tính chuyện ngoài ý muốn này lên đầu mình!

Hay lắm!