Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1181: Không Xác Định Được




Khánh Trần hỏi:

"Ngươi đã nói ta là người thế giới trong, như vậy Khánh Trần thay ta sống ở thế giới trong là ai?"

"Không có Khánh Trần đó."

Ảnh tử bình tĩnh nói:

"Là ta đóng giả thành hình dạng của ngươi thỉnh thoảng xuất hiện, cho nên mọi người mới cảm thấy ngươi rất thần bí, một mực ở nhà không ra ngoài. Thậm chí trước khi ngươi trở thành người dự tuyển Ảnh tử, trong nội bộ Khánh thị có rất ít người biết đến sự tồn tại của ngươi."

"Vì sao ngươi lại giả trang thành ta?"

Khánh Trần nghi hoặc.

Ảnh tử vừa cười vừa nói:

"Vì có người bảo ta làm như vậy. Lần đầu tiên ngươi vào ngục giam số 18, nhà tù kia vốn trống không. Ngươi không phát hiện sao, ngục giam số 18 luôn luôn đưa phạm nhân mới vào lúc 12 giờ đêm, làm thế sẽ không có ai biết rốt cuộc có bao nhiều người mới vào."

Khánh Trần lắc đầu.

Có người biết có bao nhiêu người mới đi vào.

Nhất.

Nhất nhất định biết số lượng phạm nhân không đúng, cũng nhất định biết hắn từ hư không xuất hiện là có vấn đề.

Chuyện này không có Nhất phối hợp thì không thể hoàn thành.

Cho nên, camera ở ngục giam số 18 kia mới luôn nhắm vào mình, từ khi đó Nhất đã bắt đầu quan sát mình.

Mà người tạo ra sự kiện xuyên không, khả năng lớn nhất chính là anh trai của Nhất.

Kẻ sống thật lâu, tồn tại như Thần Linh kia.

Nhất vừa mới nói, anh trai của nàng đã sớm biết đến sự tồn tại của người du hành, mà gần đây nàng còn đi theo anh trai đến một nới bí mật, làm những chuyện thần bí.

Chuyện thần bí này, liệu có liên quan đến người du hành.

Nhưng vì sao đối phương làm vậy? Chỉ để cho vui sao?

Nhất từng nói, anh của nàng cho là nhân loại sống quá lâu thì sẽ chán ghét thế giới này, sinh ra khuynh hướng tự hủy.

Hoặc là muốn thay đổi thế giới này.

Như vậy có phải người anh này của Nhất vì sống quá lâu nên muốn tìm cho mình vài trò giải trí?

Khánh Trần không có cách nào biết được.

Ảnh tử cười cười nói:

"Kỳ thật ta đã từng thiếu chút nữa trở thành người chơi bản Closed Beta, khi vị kia tìm tới ta, ta đã cự tuyệt. Nếu như ta trở thành người chơi bản Closed Beta, nhất định sẽ nghĩ cách tìm tới những người khác, cho nên, trong ấn tượng của ngươi phải chăng có người như vậy tồn tại?"

Khánh Trần kiểm tra tất cả hồi ức của mình...Huyễn Vũ?

Không xác định được.

Hắn một mực suy đoán Huyễn Vũ là bị tâm thần phân liệt, vì anh trai mà đối phương nói đến có chút kỳ lạ.

Cho nên liệu Huyễn Vũ có thể thật sự là một người chơi bản Closed Beta hay không, lúc xuyên qua xuất hiện một sai lầm nhỏ, dẫn đến ý thức của hai Huyễn Vũ đồng thời tồn tại?

Khánh Trần lắc đầu:

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra, khả năng có bao nhiêu người chơi bản Closed Beta?"

"Vậy thì ta không biết."

Ảnh tử cười nói:

"Nhưng loại người chơi Closed Beta này, chỉ sợ đều đã yên lặng trưởng thành."

Ảnh tử nói:

"Ngươi chỉ cần biết vì sao ta không giết ngươi là được."

"Vậy vì sao ngài không giết Khánh Nguyên, hắn cũng là người du hành."

Khánh Trần nói.

"Đừng có hở tí là chém chém giết giết."

Ảnh tử đáp.

"Ngài mang siêu phàm giả đi trồng Cảnh Sơn Trà, còn bảo ta không nên đánh đánh giết giết?!"

Khánh Trần nhướng mày.

Ảnh tử bình tĩnh nói:

"Bây giờ ngươi lấy danh nghĩa của ta, lừa gạt tất cả những người dự tuyển Ảnh tử đi giết Jindai, không sợ vì ngươi mà nội chiến liên bang nổ ra lần nữa sao?"

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi hỏi lại:

"Nếu như không có ta thì chiến tranh sẽ ngừng sao? Ảnh tử tiên sinh, ta làm việc bằng bản tâm của chính ta, không phải vì đạo đức. Ta và ngài là cùng một loại, không phải người tốt lành gì."

"Được rồi, ta cảnh cáo ngươi lần nữa đừng giả mạo ta, một mặt là ngươi có thể sẽ bị người ta vạch trần rồi chết, một mặt khác là, ngươi thực sự hạ thấp cấp bậc của ta."

Khánh Trần: "..."

"Ngươi để những người dự tuyển Ảnh tử đi trấn nhỏ ngoài khu cấm kỵ 065 chỉ để giúp ngươi giết Jindai?"

Ảnh tử hỏi:

"Chỉ đơn giản như vậy thôi?"

Khánh Trần im lặng.

Kỳ thật không phải.

Giết Jindai hay không chỉ là phụ, mục đích chính của Khánh Trần là dụ Khánh Hạnh và Khánh Nguyên đến một nơi vắng vẻ, ít người.

Đầu tiên là Khánh Hạnh.

Khánh Trần cần lừa gạt hắn đi ra ngoài, quan sát xem phải chăng hắn mang theo vật cấm kỵ thần bí kia trên người.

Ở trong thành thị, đối phương muốn giấu kỹ một vật là quá dễ dàng.

Nhưng từ thành thị số 10 đến nơi hoang dã, sẽ thu nhỏ mục tiêu lại rất nhiều.

Khánh Trần tin rằng khi đối mặt với nguy hiểm ở vùng hoang dã, đối phương nhất định sẽ mang vật cấm kỵ theo, mặc kệ dùng phương thức nào mang theo, tóm lại sẽ có manh mối.

Thứ hai là Khánh Nguyên.

Khánh Trần hoài nghi năng lực khống chế con rối của Khánh Nguyên có hạn chế khoảng cách.

Ví dụ như Con Rối Giật Dây có khoảng cách năm mươi mét.

Có thể Khánh Nguyên khống chế con rối ở khoảng cách xa hơn, nhưng con rối không có khả năng hoàn toàn độc lập với chủ thể?

Dĩ nhiên, cũng có thể hoàn toàn độc lập.

---

Từ đây tới tối sẽ lên tổng cộng 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!