Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1172: 30 Ngày




Thủ lĩnh ảnh tử vừa đứng dậy vừa lạnh lùng nói:

"Ta biết các ngươi đã báo cáo chuyện này với gia chủ, nhưng tiện đây ta cũng muốn nói, các ngươi làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Ta sẽ không đảm nhiệm chức vị này lâu nữa đâu, ít thì hai năm, nhiều thì ba năm, đến lúc đó các ngươi muốn làm gì thì làm. Bây giờ gia chủ cũng biết thời gian của ta không còn nhiều nên hắn sẽ không nói gì đâu, nếu hắn đã không nói gì thì các ngươi nghĩ lời nói của các ngươi có thể làm gì ta sao?"

Thủ lĩnh ảnh tử:

"Các ngươi đã quên những gì ta đã làm những năm gần đây sao? Có cần ta làm lại cho trên người các ngươi không."

Từ trước đến giờ, luật lệ trong Khánh thị đều do gia chủ và thủ lĩnh ảnh tử quy định.

Thủ lĩnh ảnh tử và gia chủ đều có lực lượng của riêng mình, tất cả hệ thống tình báo đều do thủ lĩnh ảnh tử phụ trách, ngoài ra, thủ lĩnh ảnh tử cũng có quân đội của riêng mình, quyền giám sát và ra lệnh cho các thành viên gia tộc cũng nằm trong danh sách quyền lực của thủ lĩnh ảnh tử.

Tuy những người ngồi đây đều là những nhân vật lớn trong Khánh thị, nhưng quyền lực trong tay họ còn lâu mới bằng được thủ lĩnh ảnh tử.

Mà bây giờ thủ lĩnh ảnh tử biết thời gian của mình không còn nhiều nên càng không thèm kiêng nể ai.

Nếu hắn muốn Khánh Trần lên làm người phụ trách hệ thống tình báo của Khánh thị, nâng hắn lên làm chủ nhân của Mật Điệp ti thì chắc chắn sẽ chẳng có ai ngăn được.

Trước khi mở ra Ám Ảnh Chi Môn, thủ lĩnh ảnh tử còn nói:

"Sau khi ta chết, các vị đào mồ ta lên cũng được, nhưng bây giờ ta khuyên các vị đừng nên làm gì không hợp ý ta. Một năm đủ để ta làm rất nhiều chuyện. Đương nhiên, ta biết sẽ có người không nhịn được, nếu các ngươi ngươi nghĩ chỉ cần liên hợp với nhau sẽ đối phó được với ta thì cứ thử đi, ta sẵn sàng đón tiếp."

Thời gian đếm ngược 719:00:00.

Nếu tời gian xuyên qua lần này là 30 ngày thì chắc chắn thời gian xuyên về lần sau cũng là 30 ngày, xem ra những người du hành dùng tay chân robot lại phải đau đầu tìm cách sạc điện rồi.

Khánh Trần quay về căn nhà trên tầng 112 của cao ốc Utopia.

Không cần bước vào nhà hắn cũng biết, thủ lĩnh ảnh tử đang ở trong đợi hắn.

Cửa nhà vừa mở ra, mùi thơm thoang thoảng của trà Cảnh Sơn đã bay ra ngoài.

Sấm Vương nói hôm nay thủ lĩnh ảnh tử sẽ phải đến trang viên Ngân Hạnh ở thành phố số 5 để tham gia hội nghị giữa các trụ cột trong Khánh thị.

Nếu những gì Sấm Vương nói đều là sự thật thì có thể chứng minh một việc, đó là khoảng cách giữa những nơi mà Ám Ảnh Chi Môn có thể đi không bị hạn chế.

Chỉ cần chủ nhân của nó từng đích thân đến đó, thì chắc chắn nó có thể di chuyển đến đó.

Sau khi bước vào nhà, Khánh Trần vừa treo áo khoác lên móc ao vừa nói:

"Ta nghĩ, đáng lẽ ra bây giờ ngài nên ở thành phố số 5 mới đúng."

Nhưng lại chẳng có ai trả lời câu hỏi của hắn.

Khánh Trần sửng sốt, sau đó lập tức quay sang nhìn bóng người đang nằm trên ghế salon, bóng người đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai trên ghế vẫn bất động như đang ngủ.

Nhưng Khánh Trần lại chẳng nghe thấy bất kì âm thanh nào, dù là tiếng hít thở, hay tiếng tim tập cũng không, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.

Khánh Trần cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Nếu nói thủ lĩnh ảnh tử nín thở cũng được, nhưng sao hắn có thể làm tim mình ngừng đập được.

Chẳng lẽ đối phương chết rồi.

Khánh Trần nhíu mày, hắn không tin thủ lĩnh ảnh tử sẽ chọn chết ở một nơi bình thường như nhà hắn.

Hắn có nên nhân lúc đối phương không để ý để xem thử mặt hắn như thế nào không?

Được rồi.

Hắn không nên làm chuyện này thì hơn, nếu đối phương thật sự chết rồi thì không sao, nhưng nếu hắn chưa chết thì chắc chắn mình sẽ bị diệt khẩu.

Khánh Trần lấy một cái ghế từ nhà ăn ra phòng khách, sau đó bình tĩnh ngồi chờ đối phương tỉnh lại.

Một lúc sau, bịch một tiếng, âm thanh vang dội như tiếng dùi gõ vào mặt trống, cùng lúc đó, nhịp tim của thủ lĩnh ảnh tử cũng vang lên.

Thủ lĩnh ảnh tử cười híp mắt ngồi dậy:

"Ngươi không cảm thấy tò mò sao, thấy ta nằm chỗ này không có nhịp tim mà ngươi không động lòng chút nào à? Ta nghĩ không phải ngươi không tò mò, mà ngươi cũng từng do dự có nên lại gần xem ta hay không, nhưng cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn không xem."

"Ngài không còn việc gì khác sao.”

Khánh Trần thở dài nói:

"Nửa đêm ngài chạy đến đây giả chết làm gì?"

"Ngươi không cảm thấy như vậy rất vui sao.”

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói.

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Có phải ngài vừa dùng năng lực điều khiển thời gian lên chính bản thân mình đúng không? Ngài cố ý khéo dài khoảng cách giữa các nhịp tim nên ta mới không nghe thấy tiếng tim đập."

Nhưng nếu làm vậy sẽ để lại một vấn đề.