Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1127: Chưa Bắt Đầu Mà Đã Trúng Độc




Bây giờ mọi chuyện lại biến thành ai đeo khẩu trang đội mũ xuất hiện ở đây mới là kì lạ.

Nhưng mọi người đều biết, những người dám ăn mặc mặc quần áo bình thường đến đây đều là những nhân vật lớn.

Vì làm gì có nhân vật lớn nào có thể mặc quần áo khủng long chứ

Hơn nữa, nhất định họ sẽ không hóa trang thành Slime.

Đến 11 giờ trưa, tổ chức Ma Trận đã đến Trịnh thành, có tổng cộng 21 người đến tham dự, trong đó tất cả các thành viên đều mặc âu phục chỉnh tề và đeo mặt nạ trắng.

Ngoài Ma Trận, Hồng Diệp cũng đến Trịnh thành trong trưa nay, nhưng họ đơn giản hơn Ma trận rất nhiều, các thành viên đến tham dự hội nghị đều ngồi trên 5 chiếc xe Alphard, ngoài ra, họ còn kéo theo một chiếc xe dã ngoại theo sau.

Sau khi đoàn xe liên lạc được với Côn Luân, cửa tòa nhà lập tức mở ra, tất cả số xe đều nối đuôi nhau lái vào trong.

Không một ai xuống xe cả.

Khung cảnh nghiêm túc này đối lập hoàn toàn với những người du hành hóa trang đến tham gia lúc trước.

"Đúng rồi, sao ta không thấy Bạch Trú đến tham dự hội nghị?"

Đoàn Tử nghi ngờ nói:

"Chẳng phải người của Hồng Diệp và Ma Trận đã đến đông đủ rồi sao, sao vẫn không thấy Bạch Trú đâu, chẳng phải họ còn ở gần Trịnh thành hơn những tổ chức kia sao."

"Chẳng lẽ họ không định tham gia? Hay Côn Luân không mời họ?"

Một người nói.

"Chắc chắn không phải vậy, sao Côn Luân có thể không mời một tổ chức có sức ảnh hưởng lớn ở thế giới trong như Bạch Trú được.”

Tôn Sở Từ nói:

"Có lẽ vì Bạch Trú khá kín tiếng, trong khi Ma Trận và Hồng Diệp công khai thành lập thì Bạch Trú vẫn chưa xuất hiện trước công chúng lần nào, không phải sau khi họ tham gia vào một số sự kiện lớn, chúng ta mới biết đến họ sao. Ta dám cá, bây giờ phần lớn những người du hành trong nước còn chưa nghe nói đến Bạch Trú lần nào đâu, chẳng qua vì Trịnh thành ở gần Lạc thành nên chúng ta mới biết đến họ thôi. Ta nghĩ họ đã đến rồi, chẳng qua vì họ không sĩ diện như Ma Trận và Hồng Diệp nên mọi người mới không nhận ra thôi."

"Còn tổ chức người du hành nào chưa đến không?"

Đoàn Tử liếc nhìn tin tức.

Tôn Sở Từ nói:

"Hồng Tán Tán ở Côn thành, Bào Ca ở Trọng thành, Long Hồ công xã ở Trịnh thành, Tam Giang khẩu ở Võ thành, những tổ chức này đều đến rồi."

"Nghe nói Hồng Tán Tán còn mang không ít loại nấm đặc sản ở Côn thành đến làm quà cho những người du hành.”

Đoàn Tử nói:

"Có một người ở đó đã kể chuyện này vào trong nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu, có người du hành nhờ nhà bếp nấu nấm ăn, sau đó người đó bắt đầu tự biên tự diễn một màn đánh kẻ xấu trên hành lang khách sạn."

Nghe nói lúc đó có rất nhiều người vây xem hắn.

Ngoài ra, có một người du hành cứ ngồi run lẩy bẩy trong nhà ăn, khi có người hỏi hắn bị làm sao vậy, hắn nói trên trần nhà có đầu rồng.

Khánh Trần thầm tự nhủ, xem ra tổ chức Hồng Tán Tán cố ý rồi....

Sao mấy người đó có thể tùy tiện ăn nấm mà người khác đưa được, nấm ở Côn thành có một đặc điểm là, nếu không nấu chín hoàn toàn thì chắc chắn sẽ gây ảo giác rất mạnh, không biết bây giờ có bao nhiêu người trong khách sạn trúng chiêu của họ rồi.

Hội nghị còn chưa bắt đầu mà họ đã trúng độc rồi....

Đa phần những người du hành đều không muốn trở thành người du hành, chẳng qua vì một ngày đẹp trời, họ vừa thức dậy thì mới nhận ra trên cánh tay mình xuất hiện một cái đồng hồ đếm ngược, lúc đó dù họ không muốn thì vẫn phải xuyên qua.

Cho nên, khi Côn Luân tập hợp mọi người lại với nhau, khung cảnh mới loạn như vậy.

Khi xe lửa đến ga, trong khi mọi người đều mang theo rất nhiều hành lý xuống xe thì Khánh Trần lại chỉ mang theo một cái bọc nhỏ đi ra ngoài.

Khi đi ra đến cửa nhà ga, hắn bỗng thấy Nghê Nhị Cẩu đang cười híp mắt đứng giơ một cái bảng lớn, trên bảng viết hai chữ Khánh Trần rất lớn.

Bên dưới hai chữ lớn là hai chữ nhỏ: Côn Luân.

Hắn cười tươi đến mức những nếp nhăn trên khuôn mặt hắn dúm lại nhìn như một đóa hoa cúc nở rộ.

Một người có chức vị cao như Nghê Nhị Cẩu lại ăn mặc rất bình thường, dưới chân hắn là một đôi giày vải cũ màu đen nhìn rất đơn giản.

Khánh Trần cố ý giả vờ không quen biết hắn rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Hắn thầm tự nhủ, mẹ nó không ngờ Côn Luân lại điều tra hành trình của hắn, sau khi biết hắn ngồi chuyến xe này đến Trịnh thành, họ còn phái đích thân người phụ trách tình báo là Nghê Nhị Cẩu đứng đây cầm bảng đón người!

Xem ra bây giờ hắn trở thành một trong những đối tượng bị Côn Luân trọng điểm chú ý rồi, chẳng lẽ họ đã theo dõi căn cước của hắn, nên khi hắn vừa dùng căn cước để mua vé tàu rời khỏi Lạc thành, đã có người trong hệ thống bao tin hắn đã mua vé cho Côn Luân?