Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1124: Hồ Tiểu Ngưu Rời Đi 2




Hốc mắt Giang Tuyết đỏ ửng:

“Lúc nghỉ ngơi nhớ trở về chơi nhé.”

Nam Canh Thần:

“Dì Giang Tuyết, món cá ngươi nấu hôm nay ngon quá.”

Khánh Trần ở lại Lạc Thành chưa được bao lâu thì đã rời khỏi đó.

Thành viên Bạch Trú chia làm ba tổ, một tổ là Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ, một tổ là La Vạn Nhai cùng thành viên Người Nhà của hắn, tổ cuối cùng chính là Khánh Trần.

Hai tổ trước lái xe đi tới thành phố Trịnh, còn Khánh Trần thì một mình ngồi đường sắt cao tốc.

Trong hội nghị liên hiệp người du hành lần này, yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện, Khánh Trần cảm thấy mình nên hành động trong bóng tối thì sẽ tốt hơn, làm vậy sẽ giúp Bạch Trú không rơi vào thế bị động.

Đi đường sắt cao tốc từ Lạc Thành tới thành phố Trịnh chỉ tốn nửa tiếng, sau khi Khánh Trần đi qua trạm soát vé thì đi tới nhà vệ sinh, khi hắn đi ra thì đã biến thành Khánh Nguyên.

Hiện giờ trong số những người tranh tuyển vị trí Ảnh tử, Khánh Trần đã hiểu rõ phần nào về Khánh Thi, Khánh Văn, Khánh Vô, Khánh Nhất, Khánh Hạnh, duy chỉ có Khánh Nguyên chưa từng xuất hiện, thậm chí còn không tới phòng tình báo số 3 để đưa tin.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy không ổn, Khánh Trần định tự mình tìm kiếm manh mối liên quan tới đối phương.

Vậy nên đây cũng là mục đích chuyến đi tới thành phố Trịnh lần này của hắn.

Đối phương trốn tránh cũng không hề gì.

Khánh Trần biến thành khuôn mặt của đối phương, nếu như có người từng gặp Khánh Nguyên thì tất có thể người đó sẽ chủ động nói gì với hắn.

Hiện giờ Khánh Trần muốn tìm người nhận ra Khánh Nguyên ở thế giới ngoài.

Đối với hắn thì bất cứ một manh mối nhỏ bé nào cũng có thể dùng để tìm kiếm kỹ càng.

Sau khi đi lên đường sắt cao tốc, Khánh Trần cầm điện thoại di động lên đọc tin tức.

Kết quả là khi đang đọc tin tức thì có một giọng nói thân quen vang lên từ phía sau lưng.

“Đàn anh, chúng ta ngồi ghế 25C, 25B, 25A, đi vào giữa ấy.”

Khánh Trần không cần quay đầu lại cũng biết đó là Đoàn Tử.

Vậy người đi cùng với Đoàn Tử chắc hẳn là mấy người Tôn Sở Từ.

Khánh Trần cảm thấy vui vẻ, thế giới này thật bé nhỏ, chẳng lẽ hắn có duyên với mấy người này hay sao? Nhưng bọn họ tới Lạc Thành để làm gì.

Hắn nhìn số ghế ngồi của mình, 26C, ngồi ngay phía đối diện bọn họ.

Lúc này mấy người Tôn Sở Từ đeo cặp sách đi tới, ngồi xuống.

Đoàn Tử đặt hành lý sang một bên, nói:

“Đàn anh, lần này chúng ta tới Lạc Thành mà không gặp được Khánh Trần, chẳng lẽ cứ trở về như vậy sao?”

Tôn Sở Từ cười nói:

“Người ta là nhân vật lớn của Bạch Trú, sao thèm quan tâm tới chúng ta, đã trở về thế giới ngoài rồi thì đừng quấy rầy cuộc sống của người ta nữa. Có một vài người du hành phân chia rất rõ thế giới trong và thế giới ngoài, sau khi trở lại thế giới ngoài sẽ tpaja tủng hưởng thụ cuộc sống.”

Khánh Trần ngẩn ra, mấy người bọn họ vừa ngồi xuống đã bắt đầu thảo luận về mình.

Chẳng lẽ đây chính là thảo luận sau lưng ở ngay trước mặt hay sao?

Mấy người Đoàn Tử nói rất nhỏ nhưng với thính lực của Khánh Trần, cho dù ngươi để quên dây thanh quản ở trong nhà thì Khánh Trần vẫn nghe rõ đối phương nói gì.

“Được rồi.”

Đoàn Tử thở dài nói:

“Dù sao không đầy mấy ngày nữa là sẽ xuyên không, nói không chừng sẽ gặp hắn ở thế giới trong thì sao. Ôi, đừng nói nữa, ta thấy rất nhiều ngôi sao ở thế giới ngoài không đẹp bằng hắn, nếu như mỗi ngày nhìn thấy hắn vài lần thì sướng con mắt rồi. Khi nào chúng ta mới có thể ôm đùi đối phương nhỉ, chỉ riêng vì vẻ đẹp của hắn cũng đáng để ôm đùi rồi.”

Tôn Sở Từ nở nụ cười bất đắc dĩ:

“Trước đây ngươi đâu có mê trai như vậy.”

“Đó chẳng phải là do chưa gặp Khánh Trần sao.”

Đoàn Tử tùy tiện nói.

Đoàn Tử không hề xinh đẹp, chỉ là một cô gái bề ngoài khá bình thường mà thôi.

Gầy gò, làn da đen nhánh, tích cách khá giống một cậu con trai, vậy nên mới đồng ý đi cùng mấy người Tôn Sở Từ ra ngoài vùng hoang dã, quần áo trên người cũng toàn là đồ nam.

Đoàn Tử ngẫm nghĩ, sau đó giải thích:

“Thật ra ta cũng không hề chú trọng vẻ bề ngoài, chủ yếu là mỗi lần nghĩ lại hình ảnh hắn cứu chúng ta ở vùng hoang dã thì ta cảm thấy kích thích vô cùng, hình ảnh đó thật sự chỉ xuất hiện trên phim mà thôi.”

Một nam sinh đi cùng ngồi bên cạnh than thở, nói nhỏ:

“Còn cả cảnh hắn rời khỏi quán đồ nướng nữa. Trời ơi, khi hắn rời đi được đám đông vây quanh, ta thấy giống hệt như đang xem Lee Jung-jae trong Thế giới mới vậy! Thuộc hạ đẹp trai đẩy cửa đi ra ngoài, hai hàng đàn em mặc vest đen dọa những người không liên quan sợ hãi không dám nói câu gì, ai xem cảnh này chả cảm thấy rung động!”

Khánh Trần ngồi yên tại chỗ, biểu cảm khá là vi diệu.

Ngồi ngay cạnh nghe người khác thảo luận về mình đúng là một trải nghiệm kỳ lạ.