Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1122: Hội Liên Hiệp




Ở đây, Côn Luân cũng nhắc nhở tất cả mọi người giấu kỹ thân phận của mình, có thể mặc trang phục kì lạ đến tham gia.

Khánh Trần biết đây là để đề phòng người du hành của tập đoàn thế giới trong mượn cơ hội lần này thám thính thông tin về người du hành.

Nghe nói một số người Cửu Châu đã trở về vì hội nghị lần này, Côn Luân cũng đã sớm phong tỏa hội trường, để tránh xuất hiện có người nghe trộm, theo dõi.

Chỉ là Nhất vẫn có chút tức giận, cảm giác mình bị đối xử phân biệt.

Đại Phú Ông:

“Ta làm nhiều chuyện cho Bạch Trú như vậy, bao nhiêu sự kiện lớn đều có ta, dựa vào cái gì mà Côn Luân không gửi thư mời cho ta chứ.”

Tiểu Phú Bà cũng căm giận bất bình:

“Xem thường người ta à!”

Tiểu Thiên Tài:

“Đúng rồi! Dựa vào cái gì mà không gửi thư mời cho Tiểu Phú Bà!”

Tiểu Phú Bà:

“Đúng rồi, Tiểu Thiên Tài ca ca, ngươi còn ở Hải Thành không, sao không đến Lạc Thành chơi.”

Đến bây giờ mà Tiểu Đồng Vân vẫn còn cho rằng Ương Ương là con trai, thậm chí còn từng nhắn tin riêng với Ương Ương, bảo nàng gửi ảnh cho xem...

Có đôi khi Khánh Trần cảm thấy tính cách của Ương Ương rất nghịch ngợm ham chơi.

Lưu Đức Trụ hỏi trong nhóm:

“Ông chủ, chúng ta có tham gia không?”

Ông chủ:

“Có, nhưng chúng ta không đi cùng nhau.”

Lưu Đức Trụ hiếu kỳ nói:

“Chúng ta đi làm gì?”

“Trước tiên hãy truyền lời ra ngoài, tìm hiểu cho ta về người tên là Khánh Nguyên, mặt khác hãy hỏi thăm xem những ai có vật cấm kỵ trong tay.”

….

Trên mạng internet, có một người hỏi tại sao toàn thế giới đều nhận được thư mời của hiệp hội người du hành nhưng mình lại không nhận được?

Một cư dân mạng khác bình luận: Có lẽ là do ngươi không quan trọng.

Dần dần thì mọi người cũng phát hiện ra không phải là tất cả mọi người đều nhận được thư mời, có một số người làm công ở thế giới ngoài, khi vào thế giới trong thì tiếp tục làm người làm công thì sẽ không nhận được thư mời.

Về cơ bản, những người du hành nổi tiếng, hoạt động mạnh mẽ thì đều nhận được lời mời.

Đương nhiên cũng có một phần nhỏ người du hành hoạt động sôi nổi không nhận được thư mời.

Có một vài người là vì dựa vào thân phận người du hành để nổi tiếng, sau đó bán rượu giả, sau khi uống hết một chai rượu này rồi lái xe đi thì chính cảnh sát giao thông cũng không thể phát hiện ra được người này có uống rượu.

Có vài người sau khi nổi tiếng thì công bố mình chiếm được phần mềm phân tích chứng khoán ở thế giới trong, ngày ngày lôi kéo người hâm mộ vào trong group, lừa gạt chiếm đoạt tiền.

Còn có một số người thì là hạng lừa đảo giả danh.

Hạng người gì cũng có.

Cư dân mạng cũng phát hiện ra quy luật này, Côn Luân không gửi thư mời cho bất kỳ người du hành nào làm việc xấu.

Nhóm người Trịnh Viễn Đông dùng từng hành động nhỏ một để gây dựng lên danh dự của Côn Luân ở trong nước.

Khi các tổ chức người du hành đang chạy đua với thời gian, sợ mình cất bước chậm trễ.

Côn Luân vẫn luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không mới những kẻ lòng dạ xấu xa tham gia vào, từ đầu đến cuối đều nhấn mạnh là phải trừng trị những người đó.

Thế là thư mời của Côn Luân trở thành giấy chứng nhận chính thức của người du hành.

Trong thời gian ngắn, những lời bình luận về đám người lừa đảo kia bùng nổ, ý nghĩa của hành động này chính là xác nhận thân phận người du hành chuyên làm việc xấu.

Cũng có những tin nhắn giả được tạo ra, dùng photoshop để tạo ra một mã QR, công bố mình cũng nhận được thư mời.

Kết quả là Côn Luân cũng vô cùng rảnh rỗi, phản bác từng tin đồn thổi một, phủ nhận việc mình mời đối phương.

Một cái tát thẳng mặt.

Côn Luân rất nghiêm túc trong việc bảo vệ danh dự của bản thân.

Dù sao ai không nhận được thư mời tham gia hội nghị liên hiệp người du hành lần này thì kẻ đó sẽ phải xấu hổ.

Nam Canh Thần cảm thấy khá kỳ lạ, hắn hỏi Khánh Trần:

“Trần ca, nếu như Côn Luân không mời những người du hành làm việc xấu, tại sao bọn hắn lại mời ngươi vậy, làm thế chẳng phải là không chịu trách nhiệm với những người du hành khác hay sao.”

Dù sao thì làm gì có ai còn chưa tới đó đã bắt đầu thèm muốn vật cấm kỵ của những người khác chứ?

Mặt Khánh Trần không chút thay đổi, nhìn về phía Nam Canh Thần, vẻ mặt đối phương vô cùng thành thật, không rõ là đang cố ý hay thật sự thắc mắc về vấn đề này.

“Ngươi tu hành tới trình độ nào rồi?”

Khánh Trần hỏi.

“Trần ca, hiện giờ ta đã thăng lên cấp D được một khoảng thời gian rồi, chắc là qua lần xuyên không sau sẽ tiến lên cấp C.”

Nam Canh Thần nói với vẻ mặt vô tội.

Khánh Trần ngẩn người:

“…”

Hiện giờ hắn đã cạn lời với tiến độ tu hành của con hàng này luôn rồi, mặt khác thì Chuẩn Đề Pháp quả thực là một phương pháp tu hành tà dị.

Nam Canh Thần nói:

“Nếu không phải do Tiểu Đông Vân suốt ngày lẽo đẽo đi theo, nói không chừng ta đã cấp C rồi ấy chứ. Sau này ta nhận lời làm bài tập giúp nàng thì nàng mới đồng ý không đi làm bóng đèn nữa.”