Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1113: Hư Ảnh




Khánh Trần và Ương Ương nhìn nhau cười, thần sắc cũng không có gì bất bình, hắn hăng hái hỏi:

"Chúng ta thanh toán cũng nhiều tiền, mua cũng là ký túc xá thuyền viên, trong đó bao gồm bữa ăn hai mặn hai chay. Bây gì những gì các ngươi làm không giống lời các ngươi hứa hẹn."

Tên đàn ông kia cười lạnh nói:

"Ngươi có ăn hay không? Không ăn thì ta đem đổ xuống biển, chờ các ngươi đói hai ba ngày thì sẽ hiểu trên thuyền này ai được quyền lên tiếng."

Tên đàn ông tiếp tục nói:

"Loại khách đi chui như các ngươi ta thấy cũng nhiều, ngươi cho mình là ai, đã lên thuyền này còn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó à? Nếu không ta câu cho các ngươi một con cá ngừ nhé, làm sashimi cho các ngươi ăn?"

Khánh Trần nói:

"Vậy các ngươi quảng cáo láo rồi."

Tên đàn ông cười lạnh:

"Chắc các ngươi đều là người có tiền án, chẳng lẽ lại còn dám đi tố cáo ông đây? Lên trên bờ thì ngoan ngoãn xéo đi, nếu như ngươi còn lèm bèm nhiều chuyện, ta sẽ ném ngươi xuống biển."

Khánh Trần cũng là lần đầu thể nghiệm đi tàu chui.

Lúc trước hắn từng nghe nói, rất nhiều thuyền nhập cư bất hợp pháp, ban đầu lừa gạt người ta lên thuyền, sau đó tùy ý chà đạp hành khách nhập cư lậu.

Những năm này, chỉ tính riêng khách chết ngạt ở trong khoang thuyền đã không biết bao nhiêu.

Dù sao, người nhập cư lậu đều không có thân phận hợp pháp, cũng không chống nổi thuyền viên trên thuyền.

Trước khi đi tên đàn ông còn cười lạnh hỏi:

"Còn vấn đề gì không?"

"Có."

Khánh Trần nhấc tay:

"Ta quả thật vẫn chưa nếm qua cá ngừ sashimi, muốn nhờ các ngươi giúp câu vài con, tạ ơn."

Tên đàn ông sửng sốt, quả thực là bị Khánh Trần chọc tức đến bật cười, hắn vén tay áo lên đi về hướng Khánh Trần:

"Ta thấy ngươi đúng là ngứa da...A!"

Nửa giờ sau, trên thuyền trừ người cầm lái ra, tất cả thuyền viên đều sưng mặt sưng mũi yên lặng đứng trên boong thuyền câu cá ngừ.

Trên thuyền, kỳ thật chỉ có ba bộ cần câu, mà thuyền viên lại có hơn hai mươi người, những người không có cần câu, quả thực chỉ đứng đó tạo tư thế đang câu cá.

Không phải họ muốn giả vờ giả vịt, mà là hai vị anh hùng sau lưng kia muốn nhìn họ câu cá...

Có người nhỏ giọng nói với thuyền trưởng bên cạnh:

"Thuyền trưởng, không phải ngươi nói lần này bắt được hai con dê béo sao, CMN đây không phải là hai con dê béo, ngươi bắt được hai ông cố nội thì có!"

...

Trên đường phố Amsterdam, một người da trắng cao lớn đang đi tới một góc phố, đó chính là nơi Lee Myung Ho làm nổ chỗ bom RDX.

Hai bên đường là phế tích sau vụ cháy, thành phố vốn mỹ lệ cũng vì chuyện lần này dẫn đến số lượng du khách giảm mạnh, ngay cả dân thường cũng có rất nhiều người nhao nhao chạy đến những thành thị khác tìm thân thích nương tựa.

Người da trắng này ngừng lại.

Trên lồng ngực của hắn có mang theo một huy chương màu vàng, trên huy chương có chữ "Kingdom".

Kingdom, Vương Quốc.

Đột nhiên, trên đường phố xuất hiện hư ảnh màu lam, giống như là có người dùng bút huỳnh quang màu lam vẽ lại toàn bộ hình dáng con đường.

Ngay sau đó, hư ảnh màu lam kia bắt đầu không ngừng biến hóa.

Trên đường phố xuất hiện một số hư ảnh 'Người', nhưng những người kia đều đi giật lùi.

Thế giới hiện thực không có gì thay đổi, mà hư ảnh kia thì giống như là có người đang chiếu phim, lúc nhấn xuống lúc tua lại hoặc tạm ngừng, lấy một góc độ hoàn toàn rõ ràng tiến hành khôi phục tất cả mọi chuyện xảy ra trên con đường này.

Thời gian hư ảnh đảo ngược càng lúc càng nhanh, cho đến khoảnh khắc bom nổ đó.

Ánh lửa ngập trời im ắng thu ngược về, thùng rác nổ nát vụn cũng một lần nữa phục hồi hoàn hảo không một vết nứt.

Các nhà du hành bị ngọn lửa hất bay cũng một lần nữa đứng trở về chỗ cũ, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

"Không đúng."

Người đàn ông da trắng bình tĩnh nói:

"Lúc bom nổ, hai người Cabris và Abby đã mất tích."

Nói xong, hắn phất tay về phía hư ảnh trước mặt, hình ảnh kia lại đảo lưu lần nữa.

Đó là trận chiến giữa Lee Hyun Ji và W, người đan ông da trắng chăm chú quan sát một hồi, nhưng cũng không dừng lại ở đây.

Thẳng đến một thời khắc, bàn tay hắn giơ lên đột nhiên nắm chặt, hình ảnh dừng lại.

Người đàn ông da trắng đi ra sau lưng W, thấy được Cabris và Abby đang đứng tại nguyên chỗ.

Nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt nhìn thấy sợi tơ quấn trên cổ tay hai người, hư ảnh này cũng vẽ cả sợi tơ của Con Rối Giật Dây.

Người đàn ông da trắng men theo sợi tơ đi tìm, rốt cuộc tìm được người nào đó đứng trong góc, đối phương cúi đầu, mang mũ trùm, thấy không rõ khuôn mặt.

Nhưng khi người đàn ông da trắng muốn nhìn rõ tướng mạo đối phương, thì người kia đột nhiên ngẩng đầu lên!

Đột nhiên, người đàn ông da trắng giật mình kinh sợ, hư ảnh huỳnh quang màu lam đầy trời kia lập tức tiêu tán, cứ như hắn thấy được một sự tồn tại nào đó không thể thăm dò.

---

Hôm nay 10 chương ạ, từ đây tới tối sẽ thêm 5 chương nữa. Mọi người nhớ đón đọc nhé!