Hắn ở trong phòng vệ sinh nhắn tin cho Lưu Đức Trụ:
"Trước kia ngươi có nhắc đến bốn học sinh chuyển trường ở Hải Thành, quan hệ của ngươi và bọn họ có tiến triển gì không?"
Mãi đến giờ giải lao giữa tiết, Lưu Đức Trụ mới trốn vào WC nhắn lại với hắn:
"Đại ca đừng gấp, bốn người này tuy rằng có tiền nhưng mà khá là keo kiệt, tạm thời không có tiến triển gì cả."
Khánh Trần vừa tức vừa buồn cười, vừa nãy hắn còn tưởng rằng đối phương nghe không hiểu đề nghị của mình, bây giờ có vẻ là đối phương có ý định giấu mình về chuyện chiếc đồng hồ.
Trước đây, tên này từng lừa gạt một ít đồ tốt từ chỗ Hồ Tiểu Ngưu, sau đó chỉ đưa cho mình một phần, còn có thể lừa gạt một chút chỗ tốt từ chỗ mình, ví dụ như là thuốc biến đổi gen.
Cuối cùng Lưu Đức Trụ mới là người được lợi nhất, còn Khánh Trần và Hồ Tiểu Ngưu lại trở thành công cụ kiếm tiền của đối phương.
Không thể không nói, Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy cái tên Lưu Đức Trụ này đột nhiên thông minh!
Nếu không phải mình ở lớp bên cạnh, hắn thật sự sẽ bị đối phương lừa.
Sợ rằng, Lưu Đức Trụ căn bản không nghĩ đến, người du hành thời gian thứ ba lại ở lớp bên cạnh mình.
Dù sao thì, dù Lạc thành nhỏ nhưng cũng có hơn sáu triệu người...
Thực ra việc làm của Lưu Đức Trụ cũng khá hợp tình hợp lý.
Dù sao không có mối quan hệ hợp tác nào cũng có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió.
Trong quá trình hợp tác, mỗi người đều sẽ có tính toán riêng, đó mới là bản chất của con người, của thế giới.
Không thể nào không có lý do, không chịu chút uy hiếp hay được lợi gì, đối phương đã khăng khăng một mực thay mình làm bia ngắm, làm bức tường chắn lửa.
Có điều Khánh Trần biết, Lưu Đức Trụ không phải là một tên cứng đầu.
Ngay lúc đó, Lưu Đức Trụ gửi tin nhắn tới:
"Đại ca, bạn học từ Hải thành muốn biết làm thế nào để nhanh chóng có chỗ đứng ở thành phố số 18, chúng ta có thể cung cấp trợ giúp gì. Nếu không, trước tiên chúng ta cho bọn họ hưởng một chút ngon ngọt đã?"
Khánh Trần trả lời:
"Ví dụ như, một cái đồng hồ đeo tay?"
Lưu Đức Trụ đang ở trong nhà vệ sinh gửi tin nhắn đột nhiên ngẩng đầu.
Đồng hồ đeo tay hai chữ này quá nhạy cảm, tới bây giờ hắn biết, đối phương đã biết tất cả rồi.
Người du hành thời gian thứ ba này, có thể là bạn học cùng lớp, hay là bạn học cùng trường?
Hắn nhớ lại học sinh ở trên hành lang đi đi lại lại, người trên sân vận động đông đúc trong tiết thể dục.
Cơ thể Lưu Đức Trụ lạnh lẽo, giống như có một đôi mắt ở nơi mình không biết, đang lặng lẽ xuyên qua đám người mà nhìn mình.
Hai tay Lưu Đức Trụ run rẩy nhắn lại:
"Đại ca, ta sai rồi, ngài phạt ta đi, ngài yên tâm, ta sẽ trả lại đồng hồ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nói lung tung..."
Mấy phút sau, Lưu Đức Trụ từ trong nhà vệ sinh đi ra, Hồ Tiểu Ngưu chờ hắn ở bên ngoài có chút buồn bực:
"Ngươi làm gì mà lâu vậy? Buổi tối chúng ta đi quán bar chơi một chút, ta đến Lạc thành lâu như vậy rồi còn chưa vào quán bar nào ở đây."
Lưu Đức Trụ hít sâu một hơi nói:
"Hôm nay ta không đến quán bar, bây giờ ta muốn chúc mừng năm mới ngươi, đầu tiên muốn chúc ngươi Vạn Sự Như Ý, thứ hai chúc ngươi An Khang Thịnh Vượng..."
Hồ Tiểu Ngưu kinh ngạc nhìn Lưu Đức Trụ:
"...???"
Nói xong, Lưu Đức Trụ còn tháo đem đồng hồ đeo tay nhét vào trong tay Hồ Tiểu Ngưu, còn nhỏ giọng nói:
"Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác, nhưng mà giao dịch bằng vàng thỏi."
Nói thật, lúc này Lưu Đức Trụ hối hận đến phát điên.
Hắn không thể xác định được, đối phương đã nhìn thấy hắn thật.
Hay thực ra đối phương đang gạt mình.
Nhưng mà hắn không dám đánh cược.
Nếu không, hắn sẽ không dãm nghĩ, mình sẽ phải đối mặt với những gì khi trở lại nhà giam trong một ngày rưỡi nữa...
...
Vừa xử lý xong Lưu Đức Trụ, Wechat của Khánh Trần đột nhiên có thêm một lời mời kết bạn, hắn mở ra xem, là lời mời từ Lý Đồng Vân.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, trước đây Lý Đồng Vân không có điện thoại.
Khánh Trần đồng ý kết bạn, Lý Đồng Vân trực tiếp gửi tin nhắn tới:
"Khánh Trần ca, Côn Luân đã gửi một tin nhắn cảnh báo cho mẹ ta, nói rằng chín nghi phạm đang lẩn trốn rất có thể đã đi vào lãnh thổ Lạc thành. Chỉ trong 24h qua, đã có hai người du hành thời gian bị mất tích, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Bỗng nhiên, Khánh Trần có linh cảm không lành.
Trong tin tức từng nói, thủ đoạn của chín tên nghi phạm đang lẩn trốn rất hung ác, những người như thế đi đến Lạc thành, chỉ sợ là sẽ có không ít người du hành thời gian gặp nguy hiểm.
Hắn hỏi Lý Đồng Vân:
"Bây giờ còn có thể liên lạc với mẹ ngươi không?".
Lý Đồng Vân trả lời:
"Bây giờ ta và mẹ đang ở cùng nhau, nàng không gặp nguy hiểm. Ta chỉ muốn hỏi một chút, buổi tối ta và mẹ có thể đến nhà của Khánh Trần ca không, chỉ cần nằm đất thôi cũng được."