Khánh Trần đi lên boong tàu, hắn nhìn thấy đầu chuỗi thập tự giá màu bạc treo trên boong tàu thì hỏi;
"Đó là gì?"
Trương Kiệm giải thích:
"Linh vật, mỗi thuyền trưởng sẽ chuẩn bị rất nhiều linh vật, phù hộ cho chúng ta bình an trên biển Baelen....Có gì trong cái túi sau lưng ngươi vậy? ”
Khánh Trần nhếch miệng cười nói:
"Cái này sao? Đây là linh vật của ta.”
Trương Kiệm: "..."
Linh vật của thủy thủ đủ loại, có người mang theo vòng cổ người nhà cho, có người mang theo một con búp bê, nhưng linh vật của Khánh Trần rõ ràng là rất lớn.
Trong túi này rõ ràng là một tấm ván lướt sóng mà đại ca!
Trương Kiệm cảm giác kỳ quái, thiếu niên này không phải là muốn đi biển Baelen để lướt sóng chứ!?
Lên tàu, lão John lảo đảo từ trong khoang thuyền đi ra, nói với Trương Kiệm:
"Lần này ra biển là vì cha ngươi năm đó đã cứu ta một mạng. Nhớ kỹ, sang năm đừng tìm ta, ngay cả thuyền viên hợp tiêu chuẩn cũng không tìm được, sao còn cố chấp muốn đi chinh phục biển Bealen làm gì? Nơi đó chỉ thuộc về kẻ mạnh.”
Trương Kiệm có chút xấu hổ, hắn không nói gì mà đi vào trong buồng lái, chậm rãi lái Tàu Bắc Cực rời khỏi cảng.
Ngay khi sắp rời cảng, tàu Alpes nhanh chóng chạy qua từ bên cạnh Tàu Bắc Cực, bảy tên thủy thủ cười hì hì đặt cánh tay lên lan can boong tàu, cười vang về phía tàu Bắc Cực, còn chỉ trỏ hai người Khánh Trần và Ương Ương.
Khánh Trần đứng trên boong tàu nhìn về phía Ương Ương: "Thật thảm.”
Ương Ương cười nói:
"Quả thật rất thảm.”
Lúc này, điện thoại di động vang lên, nàng trả lời:
"Alo, bây giờ ta không thể quay về, ở nước ngoài.”
Đối diện điện thoại có một giọng nói lớn kỳ quái nói: "Chờ đã, ngươi chạy tới khi nào, sao không nói với người bạn thân như ta một tiếng.”
"Ta đang ở Amsterdam, chờ về rồi hãy nói."
"Ngươi làm gì ở Amsterdam?" Khuê mật của Ương Ương hỏi.
Ương Ương suy nghĩ một chút cười nói:
"Hưởng tuần trăng mật.”
Bạn thân của Ương Ương: "???”
Khánh Trần: "???”
Quả nhiên, Ương Ương vẫn là người cái gì cũng nói được…
Tàu Bắc Cực đã ra khơi, họ sẽ trải qua hành trình kéo dài 20 giờ trước để đến khu vực bắt cua ở biển Baelen.
Trên đường đi, xì gà chưa bao giờ rời khỏi tay lão John, nicotine là thứ cần thiết nhất cho thủy thủ đoàn khi làm việc cường độ cao.
Nhiều thuyền viên không phải chết vì tai nạn biển mà là bị ung thư phổi.
Sau khi tàu khởi động, lão John đã không uống một giọt rượu nào nữa, hắn tỉnh táo nhìn Khánh Trần, Ương Ương và Nidup:
"Theo quy tắc cũ, sau khi lái thuyền phải cắn đầu cá tuyết. Khánh, ngươi đến cắn trước đi.”
Cá tuyết là mồi nhử để bắt cua, những con cá chết đó vô cùng tanh, ngửi một chút cũng cảm thấy cuộc sống khó khăn.
Người đánh bắt cua sẽ mổ chúng ra, đặt chúng trong lồng bắt cua rồi thả xuống đáy biển, sau đó chờ đến khi cua hoàng đế tự chui vào lồng.
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Tại sao lại cắn đầu cá tuyết?”
"Đó là truyền thống của người đánh bắt cua."
Lão John chậm rãi nói:
"Khi khởi hành, các thuyền viên phải cắn đầu cá tuyết mới có được một vụ thu hoạch tốt. Cua hoàng đế ăn thứ này, chúng ta cắn đầu cá tuyết đại biểu cho việc dung nhập vào thiên nhiên, nhắc nhở các thuyền viên biết kính sợ mẹ thiên nhiên.”
"Thì ra là như thế."
Khánh Trần cũng không do dự, trực tiếp bắt lấy một con cá tuyết rồi cắn xuống.
Trong nháy mắt, mùi tanh hôi thối tràn ngập khoang miệng của hắn.
Chỉ là lão John có chút ngoài ý muốn, thiếu niên Châu Á này ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.
Trên thực tế, theo truyền thống của người đánh bắt cua, các thủy thủ rút thăm để quyết định ai sẽ cắn, lão John chỉ muốn làm khó người thanh niên không biết sống chết này một chút, không ngờ đối phương căn bản không thèm để ý những thứ này.
Mãi đến lúc này hắn mới phát hiện, tàu bắt cua xóc đã ra khơi nhưng hai chân thiếu niên cùng thiếu nữ Châu Á này như đóng đinh trên boong tàu, thân thể chưa từng lay động dù chỉ là một chút.
Lão John lẩm bẩm, có thể là hắn uống nhầm rượu giả rồi chăng.
….
Thuyền Bắc Cực từ từ rời khỏi bến cảng.
Động cơ thuyền phát ra những tiếng kêu khác lạ, mũi thuyền tựa như một con dao rọc giấy cắt đôi một tấm vải, rẽ đôi dòng nước biển.
Nidup là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, Trương Kiệm biết, thuyền viên này từng là thủy thủ trên thuyền săn cua tuyết Matsuba, chỉ là trước đây từng sử dụng chất cấm nên mới bị tất cả các thuyền săn cua khác đưa vào sổ đen.
Nidup có quen biết với bố của Trương Kiệm, vậy nên hắn tới tìm Trương Kiệm, bảo muốn đi theo thuyền ra biển.
Có khá nhiều thủy thủ săn cua từng lén lút sử dụng chất cấm, vì họ kiếm tiền đơn giản, cộng thêm cuộc sống trên thuyền quá mệt mỏi, vậy nên họ cảm thấy những loại thuốc như Dopamine hay Endorphin mang tới sức sống cho mình.
Nhưng hậu quả của việc sử dụng chất cấm vô cùng nghiêm trọng, không có bất kỳ thuyền săn cua nào muốn có loại thủy thủ này.