Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 104: Nhu Cầu




"Ngươi còn có sự lựa chọn nào khác sao?”

Khánh Trần bình tĩnh hỏi.

Lưu Đức Trụ trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng cam chịu số phận:

"Ta đồng ý giao dịch này, ngươi muốn ta làm gì.”

"Ta tin chắc, sẽ có người bị thân phận ở thế giới ngoài của ngươi thu hút, ngươi cần phải tìm hiểu rõ nhu cầu của bọn chúng, để bọn chúng tin rằng bọn chúng có thể thông qua ngươi mua được đồ vật chúng muốn trong này.”

Khánh Trần lại nói:

"Tóm lại, ta muốn thông qua ngươi, đem bọn chúng gom lại một chỗ.”

"Đại ca, đến một chút lợi ích ta cũng không có được sao....”

Lưu Đức Trụ yếu ớt hỏi.

"Mỗi lần giao dịch xong xuôi, có thể chia cho ngươi hoặc là thưởng, thí dụ như nâng cao thức ăn ở thế giới ngoài, hoặc là cho ngươi xem tin tức bên ngoài trong khi ở phòng giam, cũng có thể đem trò chơi điện tử đến phòng giam cho ngươi giải trí.”

Khánh Trần cam kết.

Lưu Đức Trụ kinh ngạc, hắn không ngờ tới kẻ du hành thời gian thứ ba này, ở trong ngục giam số 18 lại có quyền lực lớn như vậy.

Hắn do dự một lúc rồi mới nói:

" Nhưng đại ca, nếu ta thay thế ngươi, như vậy ta ở thế giới ngoài cực kỳ nguy hiểm.”

Khánh Trần yên lặng nhìn hắn.

"Đại ca, ngươi đã xem tin tức chưa, ngày thứ hai sau khi ta trở về đã bị thương.”

Lưu Đức Trụ vén tay áo cùng với ống quần của mình lên:

"Nhìn xem, vừa kết vảy.”

"Ồ.”

Lúc này, Khánh Trần mới chợt nhận ra, hắn vẫn luôn nghi hoặc tại sao đối phương lại bị thương, đã xảy ra chuyện gì:

"Nói rõ chi tiết mọi chuyện đi.”

"Dựa theo thông tin mà Côn Luân cho ta biết, kẻ thù của Lý Thúc Đồng đang theo dõi ta, muốn lợi dụng ta để tiếp cận Lý Thúc Đồng.”

Lưu Đức Trụ giải thích:

"Trong buổi sáng cùng ngày bọn họ xuất phát từ Ngạc Châu, ban đêm thì ra tay với ta ngay tại Lạc Thành. May mà, Côn Luân sớm đã mai phục bên ngoài trường, hốt trọn một mẻ.”

"Thì ra là vậy.”

Khánh Trần gật gật đầu.

Chẳng trách Lưu Đức Trụ vô duyên vô cớ lại mang theo vết thương đến trường, nguyên nhân đều là vì giấu giếm những kẻ muốn giết hắn ở thế giới ngoài.

Hiện tại vẫn chưa bắt được chín tên nghi phạm, đây rõ ràng là mối hiểm họa khôn lường.

Mặt khác, còn có rất nhiều người chăm chú theo dõi tất cả những người du hành thời gian, âm thầm giết hại.

Nói như vậy, Khánh Trần cảm thấy để Lưu Đức Trụ làm khiên chắn lửa cho mình sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hắn không phải là quan tâm Lưu Đức Trụ, mà là rất vất vả mới tìm được một thế thân, nếu để đối phương chết đi như vậy thì thật đáng tiếc.

Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ hỏi:

"Theo như ngươi nói, nâng cấp sức mạnh, ví dụ như?”

"Thuốc biến đổi gen.”

Lưu Đức Trụ đã chọn một con đường khác ngắn hơn con đường cũ.

Khánh Trần nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư, im lặng hơn mười phút đồng hồ.

Trong lúc người nọ trầm mặc, Lưu Đức Trụ chịu đủ mọi lo lắng.

Sau một lúc, Khánh Trần đột nhiên mở to mắt, nói:

"Có thể cho ngươi, nhưng mong là ngươi chứng minh được bản thân xứng đáng có được thuốc biến đổi gen, cũng hiểu được hợp tác với ta có ý nghĩa gì.”

"Ngài nhìn biểu hiện của ta đi, ta nói cho ngài biết, hiện tại có bốn người muốn lôi kéo làm quen với ta, nhưng trước đó ta không thèm quan tâm đến bọn họ.”

Lưu Đức Trụ lập tức kích động nói:

"Ngài không biết đấy thôi, bọn họ đều là những kẻ có tiền, nghe nói một chiếc đồng hồ đã có giá mấy chục vạn tệ rồi. Một học trò thế mà lại mang theo chiếc đồng hồ mấy chục vạn, ta chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ!”

Ánh mắt Khánh Trần đầy vẻ kỳ dị, đây là đang nói đến đám người Vương Vân à.

Chỉ nghe Lưu Đức Trụ tiếp tục nói:

"Ta trở về liền sẽ đi hiểu rõ nhu cầu của bọn họ, xem làm cách nào để có thể lấy được tiền từ bọn họ. Nếu không thì, ta đem đồng hồ của hắn mang đên cho ngài?”

Khánh Trần nhắc nhở:

"Không cần tiền mặt, cũng không cần đồng hồ, ta chỉ muốn những thỏi vàng không có ký hiệu.”

Tiền giấy có thể tra ký hiệu, đồng hồ quý giá cũng như vậy, sẽ có số hiệu, đây đều là những đồ dễ dàng bị tra ra manh mối.

Một số người nghĩ rằng tiền ảo là an toàn, ngu ngốc nghĩ rằng giao dịch tiền như vậy sẽ có thể che dấu tung tích, nhưng thật ra không phải như vậy.

Muốn lấy ra số tiền ảo của mình, nhất định phải thông qua nơi rửa tiền.

Cái gọi là nơi rửa tiền, chính là đem tiền ảo của ngươi xen lẫn trong đống tiền tệ, như vậy người ngoài sẽ rất khó để truy ra hướng chảy của dòng tiền.

Nhóm tiền tệ hỗn hợp là một loại tài sản của bên thứ ba, nếu bên thứ ba này muốn chạy trốn, người cầm tiền có khả năng mất cả chì lẫn chài.

Cho nên, đối với Khánh Trần mà nói thì vàng thỏi vẫn là an toàn nhất.

"Đúng rồi, ngài biết ta đang học ngoại ngữ ở Lạc Thành đúng không?”

Lưu Đức Trụ nói.

"Ừ."

Khánh Trần gật đầu.