Có lẽ Hội Phụ Huynh cũng sẽ chịu chung số phận.
Hơn nữa, Hội Phụ Huynh còn cướp người của Cơ Giới thần giáo, Cơ Giới thần giáo nhất định sẽ nghĩ cách để giải quyết.
Nhưng mọi chuyện lại không hề xảy ra theo suy nghĩ của thám viên.
Đầu tiên, đúng là Hội Phụ Huynh không có vũ khí, nhưng mãi đến khi Hội Phụ Huynh đã lớn mạnh, các thám viên mới phát hiện tổ chức này có vài trăm người tu hành, không những thế, tốc độ tu luyện của họ còn rất nhanh.
Trước kia, một tên cấp D đã có thể trở thành người đứng đầu của một câu lạc bộ, cấp E có thể trở thành người đứng thứ hai, nhưng trong Hội Phụ Huynh lại có đến vài trăm tên cấp E, hơn nữa số lượng này còn ngày càng tăng…..
Thứ hai, các thám viên của PCE nghĩ Hằng Xã sẽ chủ động xử lí Hội Phụ Huynh, nhưng họ đợi mãi mà chuyện này vẫn không xảy ra.
Từng có người nói, thành viên cấp cao của Hằng Xã rất thân thiết với Hội Phụ Huynh, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai đứng ra công nhận tin tức này là thật.
Cuối cùng, tuy Cơ Giới thần giáo có nhắm vào Hội Phụ Huynh, nhưng họ lại không thể tìm ra những người nhà màu vàng thần bí của Hội Phụ Huynh.
Tất cả các thành viên của Hội Phụ Huynh đều chủ động giúp đỡ bọn La Vạn Nhai, mãi đến khi họ thành phố số 18 mới thôi.
Đến tận bây giờ, các thám viên vẫn không thể hiểu vì sao cái tổ chức mới nổi ở thành phố số 18 đó lại gọi là Hội Phụ Huynh?
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Hội Phụ Huynh thật sự có một vị phụ huynh.
Đó chính là Khánh Trần.
Hội Phụ Huynh đương nhiên phải có phụ huynh. Hơn nữa, La Vạn Nhai cũng biết rõ ai là người cho hắn những thứ này, nếu đối phương có thể cho hắn thì cũng có thể dễ dàng lấy lại.
Nên hắn vẫn luôn hành xử thật cẩn thận trước mặt đối phương, ngoài ra hắn cũng giữ lại chiếc ghế phụ huy duy nhất trong Hội Phụ Huynh cho đối phương để thể hiện lòng trung thành của hắn.
La Vạn Nhai không quan tâm đến ánh mắt thán phục của những người ngồi trên ghế sau, nói với lái xe đi theo tuyến đường chỉ định.
Lý Mạnh Lâm nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần phía xa, mãi đến khi chiếc xe đó biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là nhiệm vụ thứ hai mà những người ở khu 1 giao cho hắn. Lúc trước hắn còn tưởng nhiệm vụ này khó khăn lắm, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Có lẽ lúc này Lý Mạnh Lâm không biết người hắn vừa thả đi là một nhân vật thế nào đâu.
Nhiều năm sau, hắn cũng gia nhập vào tổ chức này, khi đó hắn mới biết năm đó mình đã gặp được cơ hội tốt mà lại bỏ qua.
Trong hai chiếc xe việt dã, những người nhà màu vàng đang tò mò hỏi:
"Lão La, phụ huynh mà ngươi nói là ai? Hắn phụ trách bộ phận nào trong đại gia đình của chúng ta?"
Lão La nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu đã là phụ huynh thì tất nhiên sẽ phụ trách bảo vệ chúng ta rồi. Cả phương pháp tu luyện mà chúng ta dùng để 'Phòng thân' và cả việc cho các ngươi vào thành phố đều do hắn lên kế hoạch. Tin ta đi, vị phụ huynh này nhất định sẽ bảo vệ tốt các ngươi."
Những người trong nhà lại vui mừng khôn xiết, hóa ra phụ huynh chính là người truyền thụ phương pháp tu luyện cho họ, xem ra phụ huynh là một người rất tốt!
Sau khi đi được 20 phút, La Vạn Nhai bỗng nói:
"Phụ huynh đã chuẩn bị cho chúng ta một căn nhà ở đây để nghỉ chân."
Tất cả những người nhà màu vàng đều đi theo La Vạn Nhai vào thang máy, sau đó lại nhìn hắn nhấn nút.
Cửa phòng vừa mở ra, không khí ấm áp trong phòng đã tỏa ra ngoài, trên bàn trong phòng đặt một chiếc bánh ngọt, bên cạnh bánh ngọt là một phong thư: Hoan nghênh mọi người đến thành phố số 10.
Một người nhà đi lại gần chiếc bánh, sau đó đưa tay quệt thử lớp bơ trên bánh:
"Đây là bơ động vật mà, phụ huynh thật hào phóng!"
Bơ động vật không ngấy, nhưng bơ thực vật lại rất ngấy, trong những năm tám chín mươi của thế kỉ trước ở thế giới ngoài, tất cả lớp bơ phết xung quanh bánh ngọt đều làm từ bơ thực vật, bánh ngọt khi đó rất nhanh ngấy.
Còn ở thế giới trong, bơ thực vật đã được quy vào hàng xa sỉ chứ chưa nói đến bơ động vật.
La Vạn Nhai nhìn quanh căn hộ một lượt, vừa cầm bánh ngọt vừa hô to:
"Cảm ơn phụ huynh!"
Những người nhà màu vàng khác cũng kích động nói:
"Cảm ơn phụ huynh!"
….
Nửa đêm, La Vạn Nhai một mình đến khu thứ năm.
Hắn cứ lặng lẽ đi về phía trước, không nhìn trước ngó sau, cũng không dừng lại ở đâu.
Một lúc sau, một người trẻ tuổi mặc quần áo thể thao màu trắng bỗng đi lại gần La Vạn Nhai:
"Đã sắp xếp xong chưa?"
Tuy La Vạn Nhai còn chưa gặp người này bao giờ, nhưng hắn biết đối phương là ai:
"Ông chủ, ta đã sắp xếp xong cả rồi. Cảm ơn ông chủ đã cho ta đến thành phố số 10. Nếu mấy ngày nữa mà ta chưa rời khỏi thành phố số 18 thì có lẽ ta sẽ bị Cơ Giới thần giáo tìm ra mất. Nghe nói họ đã phái một tên Hồng Y giáo chủ đến đó để tìm ta, ta còn nghe nói những người có thể đảm nhiệm chức vị này đều rất nguy hiểm….Ta chỉ sợ hắn sẽ lần theo dấu vết của chúng ta để đến thành phố số 10 thôi."