Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1004: Đổ Tội




Hắn còn chưa nghĩ rõ vấn đề ở chỗ nào, lúc này Khánh Vô lại gọi điện thoại tới.

“Alo, Khánh Vô.”

Khánh Hạnh nói.

Trong điện thoại, Khánh Vô lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi còn dám dùng năng lực của ngươi với ta, ta sẽ vặt đầu ngươi xuống.”

Nói xong, Khánh Vô cũng cúp điện thoại.

Khánh Hạnh cảm giác rất oan ức, hắn từng giờ nhúng tay vào vận mệnh của Khánh Vô, vì cấp bậc của Khánh Vô cao hơn hắn quá nhiều, hắn không có cách nào gây ảnh hưởng đến vận mệnh của đối phương được.

Giải thích nguyên lý này cũng rất đơn giản: Mạng của Khánh Vô khá khó chơi...

Khánh Hạnh chậm rãi suy nghĩ, không phải hai người đó gặp tai nạn bất ngờ vào cùng một ngày rồi cho rằng là mình làm chứ?

Hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, nếu mọi người bắt đầu nghi ngờ hắn, như vậy về sau hễ có ai xảy ra chuyện bất ngờ gì, có phải đều đổ hết cho hắn không?

Khoan đã, có phải có ai đó đang cố tình gắng tạo ra tai nạn bất ngờ rồi vu oan hãm hại hắn?

Khánh Hạnh hơi do dự, vì hắn không xác định được trên đời có ai làm được điều đó không.

….

Khánh Hạnh không nghi ngờ nữa. Vì hắn biết, trên thế giới này chỉ có duy nhất vật cấm kỵ trong tay hắn mới có thể thay đổi được vận mệnh người khác.

Cũng giống như trên đời không bao giờ có 2 chiếc lá hoàn toàn giống nhau vậy, vật cấm kỵ cũng như thế, từ trước đến nay chưa bao giờ có hai vật cấm kỵ nào có tác dụng giống nhau…

Dù khi sống, hai siêu phàm giả đó có năng lực như nhau nhưng đến khi chết, vật cấm kỵ mà họ phân ra lại có tác dụng khác nhau. Ví dụ như những siêu phàm giả có năng lực điều khiển từ trường, tuy cùng có năng lực điều khiển từ trường nhưng vật cấm kị mà họ phân ra lại chưa bao giờ có tác dụng trùng lặp.

Cho nên, Khánh Hạnh mới nghĩ, không ai có thể tạo ra những tình huống ngoài ý muốn hoàn mỹ như hắn.

Đương nhiên, suy nghĩ của Khánh Hạnh không sai chút nào, vì chính Khánh Trần cũng không thể.

Những chuyện ngoài ý muốn hắn vừa tạo ra đều để lại dấu vết, dù lớn hay nhỏ thì nó cũng được tình là dấu vết, nếu có ai đó lần theo dấu vết thì chắc chắn người đó sẽ phát hiện ra manh mối.

Nhưng vật cấm kỵ ACE-005 Đại Phúc lại có thể giúp hắn tạo ra những khuôn mặt khác nhau.

Nếu thật sự có người lần theo manh mối thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra những người tạo thành chuyện ngoài ý muốn không bao giờ lặp lại lần thứ hai.

Khánh Trần nghĩ, như vậy là đủ rồi, hắn chỉ cần tạo ra những chuyện ngoài ý muốn để kích thích những người được chọn khác nảy sinh địch ý đối với Khánh Hạnh mà thôi.

Chỉ cần như vậy là đủ.

Nhưng nhược điểm lớn nhất của Khánh Trần là không thể cam đoan những chuyện ngoài ý muốn mà hắn tạo ra sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch không, vì chính hắn cũng không biết trước tất cả những khả năng có thể xảy ra.

Chỉ cần một yếu tố nào đó thay đổi một chút là kế hoạch của hắn sẽ đi chệch hướng.

Nhưng vật cấm kỵ lại khác, nó có thể dùng quy tắc của mình để thay đổi vận mệnh.

Còn nhược điểm lớn nhất của Khánh Hạnh là không thể để người khác đoán được ánh sáng may mắn trên người hắn không phải có sẵn, chỉ là tác dụng của vật cấm kỵ thôi, nên hắn mới không dám dùng đến nó nhiều, nếu hắn có thể dùng thường xuyên thì chắc chắn mọi chuyện sẽ rất khác.

Lúc này, Khánh Vô đã cúp điện thoại.

Trên người hắn bây giờ phủ đầy bụi đất.

Vừa rồi, Khánh Trần đã ngụy trang thành một công nhân lau kính đang làm việc, đợi đến khi Khánh Vô đi qua, Khánh Trần giả vờ làm rơi thùng nước trong tay mình, thùng nước lập tức rơi thẳng xuống đầu Khánh Vô.

Nhưng Khánh Vô là siêu phàm giả, hơn nữa còn là một cao thủ.

Cho nên lập tức phát hiện và lùi lại.

Nhưng khi lùi lại, Khánh Vô lại vô tình va vào một người đi đường đang cúi đầu xem điện thoại.

Người đó lập tức lảo đảo, dần ngã về phía biển quảng cáo của khác sạn ngay bên đường.

Biển quảng cáo lung lay một chút, đổ ập xuống đường, một chiếc xe chở đất đang chuẩn bị đi ngang qua đó bị bất ngờ nên phanh gấp, quán tình khiến chiếc xe lao sang một bên, bùn đất trên xe cũng bị hất văng lên, đổ hết lên người Khánh Vô.

Thật ra chuyện vừa rồi chỉ khiến Khánh Vô bị bẩn một chút, không gây nguy hiểm gì.

Nếu gọi nó là chuyện ngoài ý muốn thì hơi miễn cưỡng, nhưng chỉ cần là chuyện ngoài ý muốn là được rồi.

Khánh Trần giả vờ leo xuống, sau khi đứng nghe Khánh Vô gọi điện uy hiếp Khánh Hạnh, hắn vừa nhịn cười vừa giả vờ thành khẩn nói với Khánh Vô:

"Ngài không có sao không? Thật xin lỗi, là do ta làm rơi đồ xuống chỗ ngài."

Khánh Vô quay sang nhìn Khánh Trần, lạnh lùng nói:

"Được rồi, là do có người cố ý hãm hại ta chứ không liên quan đến ngươi,."

Khánh Trần sửng sốt:

"A? Hãm hại? Ta đâu có định hãm hại ngài, ta chỉ vô tình làm rơi thùng nước thôi mà."

"Ý ta không phải thế.”

Khánh Vô hỏi:

"Có người muốn hãm hại ta nên ngươi mới bị rơi thùng nước."

Khánh Trần thầm tự nhủ, xem ra Khánh Vô là một người biết rõ phải trái, sau khi nghĩ chuyện này do Khánh Hạnh gây ra, hắn cũng không trút giận lên người khác.