Nhân Đạm Như Cúc

Chương 5




[END]

“Hoàng hậu nương nương ghen ghét ta thị tẩm nhỉ, quả thật, ngươi chen chân vào giữa ta và thiếu niên lang của ta, lại trăm phương ngàn kế ngăn cản ta thị tẩm, thật là hèn hạ.”

“Ngươi vẫn chưa biết đúng không? Bệ hạ ở cùng với ta vui vẻ biết bao nhiêu, lần đầu thị tẩm mà đã sủng hạnh ta ba lần.”

“E rằng mỗi lần bệ hạ tới cung của Hoàng hậu thì toàn đắp chăn bông đi ngủ nhỉ.”

Hả?

Đây là chuyện có thể nói sao?

Trang Phi thật đúng là… Cho dù là trong trường hợp nào, muốn nói gì là nói.

Rầm!

Trong điện truyền đến tiếng đổ vỡ, đúng lúc này -

[Độc phụ, ngươi câm miệng lại, đừng hòng đổ oan cho trẫm!]

[Trẫm là người trong sạch, còn ba lần nữa chứ, ngươi đúng là khoác lác, trẫm chưa từng chạm vào ngươi!]

[Tức chết mất tức chết mất!]

[Có tin trẫm đấm một phát chết ngươi luôn không! Á á á á!]

Trang Phi khiêu khích nhìn ta: “Chuyện hôm nay, thần thiếp sẽ ghi nhớ.”

Ta không thèm để ý chút nào: “Vậy thì ngươi cứ nhớ cho kỹ đi.”

Mấy ngày gần đây, ta đã hiểu được.

Tạ Cảnh sẽ không thích Lâm Yên.

Đã như vậy, vậy thì cứ mặc cho Lâm Yên nhảy nhót đi.

Nàng ta giày vò sớm một chút, nói không chừng ta sẽ biết được sự thật sớm hơn một chút.

*

Ta bước vào trong điện, Tạ Cảnh đang đi qua đi lại, lo lắng bất an.

[Hoàng hậu sẽ không tin chứ? Liệu nàng ấy có không thích trẫm nữa không?]

[Trẫm không thể không có Hoàng hậu được, nếu Hoàng hậu không nhớ lại thì làm sao đây?”

[Không được! Hoàng hậu không thể chết được, Hoàng hậu chết rồi, trẫm sẽ tuẫn tình.]

Hắn nhìn thấy ta thì không để ý tới lễ nghi mà ôm chặt lấy ta.

“Nàng đừng nghe Trang Phi nói bậy, trẫm chưa từng chạm vào nàng ta.”

“Trẫm có thể để nàng khoe khoang lại, trẫm tìm Thái y kê thuốc bổ, chúng ta một đêm làm bảy lần, khiến Trang Phi tức chết đi.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Tạ Cảnh ngày càng nhỏ.

“Di Nhi, đừng vứt bỏ ta mà.”

Ta ôm lấy eo Tạ Canh, cọ vào lồ ng ngực cường tráng.

Xúc cảm thật là tốt.

“Bệ hạ, hình như ta quên kể cho chàng nghe.”

“Ta thích chàng.”

Chú chó lớn quấn người, ai mà không thích chứ?

*

Trang Phi bắt đầu thịnh sủng không suy, ba tháng gần đây, tháng nào bệ hạ cũng sẽ ở cung của Trang Phi sủng hạnh bảy ngày liền, chỉ có mùng một và mười lăm mới nghỉ ở cung của Hoàng hậu.

Trang Phi nhìn thấy ta thì cao cao tại thượng: “Hoàng hậu nương nương, không từ thủ đoạn dụ dỗ bệ hạ thì nên nghĩ đến chuyện hôm nay thất sủng.”

“Quý phi, Hoàng quý phi, Hoàng hậu, ta sẽ đi lên từng bước một, lấy lại những gì thuộc về ta.”

Ta gật đầu: “Ngươi cố lên.”

Trang Phi bất mãn với phản ứng bình thản của ta, nàng ta quát với ta: “Với ân sủng của ta, chẳng mấy chốc sẽ mang thai, đến lúc đó, ta sẽ sinh ra con trai đầu tiên của bệ hạ, nó sẽ là quý tử được bệ hạ yêu thích nhất.”

Tạ Cảnh lại lần nữa trốn tới đây -

[Phục thật đó, ngươi còn thật sự dám nghĩ à? Trẫm không đụng vào ngươi thì mang thai cái con khỉ!]

[Còn quý tử nữa chứ, ghê gớm nhỉ.]

[Trẫm không phải trưởng tử, không phải đích tử, càng không phải quý tử, không phải vẫn làm Hoàng đế à?]

[Ông trời ơi, thu phục yêu nghiệt này đi!]

[Trang Phi này ta thật sự không chịu nổi nàng ta thêm ngày nào nữa.]

*

Trang Phi khiêu khích ta xong thì ngày hôm sau trúng độc.

Tất cả bằng chứng đều chỉ về phía ta.

Trông ta giống đồ ngu lắm hả?

Nào có hạ độc vào đồ mang tên mình chứ?

Hơn nữa Trang Phi cũng ngu, biết rõ có độc mà còn ăn.

Trang Phi khóc sướt mướt: “Hoàng hậu nương nương không thích thần thiếp, lại muốn hạ độc lấy mạng thần thiếp, cầu xin bệ hạ làm chủ cho thần thiếp.”

Ta cười nàng ta: “Tại sao ta phải hạ độc vào canh cá? Nghe cung nữ nói, Trang Phi ngươi không thích ăn canh cá nhất.”

“Nếu ta hạ độc vào đó thì căn bản không thể khiến ngươi trúng độc được.”

Ta ra vẻ kinh ngạc: “Trang Phi, không phải ngươi vừa ăn cướp vừa la làng chứ?”

Vẻ mặt Trang Phi ngớ ra, biểu cảm vô tội.

“Hoàng hậu nương nương nói xấu thần thiếp, thần thiếp hết đường chối cãi.”

[Tức cười! Hoàng hậu đã phủ định nguyên nhân hạ độc rồi, ngươi không thể phản bác sao?]

[Cho xin đi, miệng của ngươi đâu, để làm trang trí à? Ngươi nói đi chứ, nói rồi thì trẫm mới có thể tiếp được!]

[Chỉ vậy thôi mà còn đòi cung đấu, cô mẫu Quý thái phi của ngươi mà biết được, chắc là sẽ bò ra khỏi phi lăng đánh ngươi đó.]

[Phục thật, chuyện thúc đẩy cốt truyện còn phải do trẫm tự làm.]

Tạ Cảnh lạnh mặt: “Trẫm hiểu rõ tính tình Yên Nhi, nhân đạm như cúc, không tranh không giành.”

“Hoàng hậu nàng đố kỵ Yên Nhi được sủng ái, hạ độc mưu hại, cấm túc trong cung Phương Nghi, cung vụ do Trang Phi thay mặt xử lý.”

Trang Phi nhìn về phía ta, mang theo nụ cười nhất định phải giành được.

*

Lúc Trang Phi đến gặp ta thì ta đang nấu cơm.

Cho dù bị cấm túc thì cũng phải sĩ diện.

“Ngươi vẫn còn có tâm tình à, muội muội tốt của ta.”

Trang Phi ngồi trên phượng vị, lạnh lùng trào phúng ta: “Ai ai cũng nói ta không bằng ngươi, ta đã thành góa phụ của tam Hoàng tử, mà thứ nữ như ngươi lại leo lên hậu vị.”

Trong mắt nàng ta mang theo sự thù hận nồng đậm: “Dựa vào cái gì chứ! Một thứ nữ đê tiện như ngươi mà cũng xứng à!”

“Chẳng qua là có ý định dụ dỗ thất Hoàng tử nên mới thành Hoàng hậu thôi.”

“Ta là đích nữ Hầu phủ, nhân đạm như cúc, là kiểu mẫu của các quý nữ, người nên leo lên hậu vị nhất là ta.”

Ta nhướn mày cười: “Cho nên Tiết Yên, ngươi đã tìm bàng môn tà đạo để vây hãm ta trong này.”

Đêm đó khi ta đích thân nói ta thích Tạ Cảnh thì ta đã nhớ ra tất cả.

Ta và Tiết Yên là tỷ muội.

Nàng ta là đích nữ, ta là thứ nữ.

Tam Hoàng tử là con nuôi của Quý phi, lại là đứa con đầu tiên sau khi Hoàng đế đăng cơ, là quý tử.

Tiết Yên dựa vào việc giả vờ thanh cao nhiều năm mà được tam Hoàng tử coi trọng.

Nàng ta tự kiêu cao quý, xem thường người tài hoa được cha coi trọng là ta, cũng xem thường người có mẫu phi không được sủng là Tạ Cảnh.

Trời xui đất khiến thế nào, cuối cùng Tạ Cảnh đăng cơ, ta đã trở thành Hoàng hậu.

Quý tử tam Hoàng tử này đã bị giết trong trận đoạt đích, Tiết Yên đã thành góa phụ, nhận hết sự chế giễu.

Mà sau khi Tạ Cảnh đăng cơ thì bỏ trống hậu cung, chỉ sủng mình ta.

Tiết Yên hận ta, dựa vào cái gì mà ta có thể cùng Tạ Cảnh làm thanh mai trúc mã, vừa là ánh trăng sáng của hắn, vừa được hắn độc sủng.

Nếu như đổi lại là nàng ta thì tốt rồi.

Nàng ta tìm được một lão đạo, mua tấm bùa đổi mạng, bỏ vào trong túi thơm tặng cho ta.

Nàng ta nói là túi thơm cầu con, ta đúng lúc dự định có con với Tạ Cảnh, không hề đề phòng mà mang theo bùa đổi mạng bên mình.

Cơ thể ta suy yếu từng ngày, mãi đến khi hôn mê bất tỉnh, hồn phách đi vào thế giới nhỏ này.

Trong thế giới nhỏ, Tạ Cảnh và Tiết Yên là thanh mai trúc mã, Tiết Yên là ánh trăng sáng, nàng ta cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về ta.

Ta sẽ bị giết trong thế giới nhỏ, giống như trong mơ vậy.

Chờ sau khi ta thật sự chết đi thì việc đổi mạng hoàn thành, Tiết Yên quay về thế giới thực, chính thức thay thế mệnh cách của ta.

Nhưng Tạ Cảnh đã đến thế giới nhỏ.

Hắn nhất định phải đi hết cốt truyện, càng cần phải để vị Hoàng hậu trong thế giới nhỏ chưa từng gặp hắn là ta đây thích hắn.

Chỉ có khi ta một lần nữa thích Tạ Cảnh thì ta mới nhớ ra tất cả.

*

Tiết Yên cười dữ tợn: “Cho dù ngươi nhớ ra thì thế nào, cốt truyện đã đi hết rồi, ngươi thua rồi.”

Tiết Yên cầm con dao găm trong tay, đi từng bước về phía ta.

“Thứ nữ đê tiện, ngươi không đấu lại ta đâu.”

“Đi chết đi…”

Giọng nói của Tiết Yên im bặt đi.

Trường kiếm xuyên qua ngực nàng ta, nàng ta không thể tin được mà quay đầu, Tạ Cảnh đang bình tĩnh đứng sau lưng nàng ta.

“Ngươi biết vì sao ngươi thua không? Ngươi đã hứa với yêu đạo là đặt cọc ba trăm lượng bạc trắng, sau khi xong chuyện thì sẽ cho ngàn lượng hoàng kim.”

“Nhưng ngươi chỉ đưa ba mươi lượng đặt cọc, còn nói chỉ là mấy chục ngược bạc, bớt đi một ít cũng không sao.”

“Sau khi ngươi bước vào thế giới nhỏ, yêu đạo đã bán đứng ngươi, trẫm cho ông ta ba ngàn lượng hoàng kim, đổi lấy Tiết Di về nhà.”

Tiết Yên ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

“Tiểu thanh mai của trẫm, bạch nguyệt quang của trẫm chỉ có thể là Tiết Di thôi.”

“Cho dù ngươi cướp đi mệnh cách, trẫm cũng sẽ không yêu ngươi đâu.”

“Tiết Di là độc nhất vô nhị, mãi mãi không thể thay thế.”

Tạ Cảnh đưa tay, cùng ta đan mười ngón.

“Di Nhi, ta đưa nàng về nhà.”

*

Ta tỉnh lại từ cung Phượng Nghi chân chính.

Tạ Cảnh nằm sấp trên người ta khóc lớn: “Hoàng hậu, trẫm nhớ nàng muốn chết, cuối cùng nàng cũng quay về rồi.”

“Trẫm thật sự đưa được nàng về rồi, cuối cùng cũng tiễn được chị gái thanh cao kia rồi, chúng ta có thể sống an ổn hết đời.”

“Hoàng hậu, trẫm muốn được thưởng!”

Ta suýt nữa quên mất, Tạ Cảnh thật sự chính là một tên nói nhảm thích làm nũng.

Ta sờ đầu chàng: “Thưởng thêm một lần nữa, đủ không?”

Ánh mắt Tạ Cảnh nóng bỏng: “Không được, ít nhất một đêm bảy lần.”

“Bây giờ trẫm đi uống thuốc bổ ngay.”

Ta: “...”

Bệ hạ, chàng đừng có hoang đường quá.

— HẾT —