Nhẫn Cỏ

Chương 9: 9: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân




Buổi chiều tan học, Châu Vân Du la cà theo các bạn cùng lớp đến quán xiên que gần trường. Cô ăn uống và cười nói nhiệt tình. Phong cách sôi nổi như một ngôi sao sáng chói giữa trung tâm đám bạn.

Từ ngày Châu Vân Du chuyển tới, tập thể 11D được ví như đã đón về một ngọn lửa nhỏ rực rỡ. Rất ấm áp, rất hòa đồng, cũng rất hết mình chịu chơi. Cảm tưởng như cô đi tới đâu, nơi đó dù có là Bắc cực cũng sẽ bị nguồn năng lượng nhiệt huyết ấy làm cho cháy rực.

Thoắt cái mặt trời đã chỉ còn là đốm than hồng nơi cuối ngày tà. Châu Vân Du tạm biệt các bạn và đứng lên ra về cho kịp giờ cơm. Cô ung dung đi tới cổng phụ của trường để đón chuyến xe buýt. Khi sắp sửa bước qua ngã rẽ, một giọng nói gần đó chợt khiến bước chân cô dừng lại:

- Sao? Tao bảo mày mua thuốc lá cơ mà? Đây là cái quái gì thế này?

Một nữ sinh dữ dằn bóp nát ly nước cam và quăng mạnh vào tường, nơi có cô gái cùng trường đang bị dồn ép. Cô ấy rụt cổ lại, co rúm người, mặt mày tái mét nói:

- Dạ...dạ...em xin lỗi...Người ta không chịu b...bán thuốc lá cho học sinh...

- Câm miệng! Hôm nay mày còn dám bật lại, chán sống rồi hả? - Một nữ sinh khác trong đám nhăn nhó gằn giọng.

Chị ta bẻ khớp tay và tiến lại gần cô gái đang run lẩy bẩy kia. Cô ấy là bạn học hướng nội bàn bên của Châu Vân Du, một người vốn hiền lành và trầm tính nên thường chịu phần thiệt về mình. Và đám người đang chèn ép cô ấy chính là đàn chị khóa trên, nhóm học sinh có tiếng là thường xuyên bắt nạt lẫn trấn lột tiền của những người yếu thế.

- Để tao. - Kẻ cầm đầu từ phía sau đi tới và nói một câu nhàn nhạt.

Chị ta cầm lấy ly nước cam mà nữ sinh kia vừa mua cho mình, chậm rãi mở nắp và tiến lại gần cô. Khoảng cách ngày một thu hẹp, ly nước cam được giơ lên cao, nghiêng dần xuống mái đầu nhỏ bé.

Nữ sinh ấy sắp sửa hứng trọn chỗ nước chứa trong ly mà chỉ biết co người chịu trận.

Bỗng có một bàn tay từ đâu xuất hiện, dứt khoát hất ngược ly nước về phía đàn chị một cách đầy bất ngờ. Chị ta vì không kịp phản xạ mà bị nước cam đổ ào xuống đầu. Tóc tai lẫn quần áo đều ướt nhẹp.

Những viên đá lạnh còn chưa tan rơi lạch cạch trên nên đất. Tất cả ngỡ ngàng hướng tầm mắt về phía Châu Vân Du, người đang liều lĩnh đứng che chắn cho bạn cùng lớp của mình.

- Mày dám?! - Đàn chị gào lên.

Mái tóc đỏ của chị ta như bùng cháy thành ngọn lửa phẫn nộ.

Châu Vân Du lập tức không chút kiêng nể, cô hất cằm cãi lại:

- Ủa mắc gì mà không dám?

Cơ mặt cô căng lên hết mức cùng đôi mắt trợn trừng tỏ rõ thái độ khiêu chiến. Tay nghênh ngang chống nạnh, cô cứng đầu quyết phải lên tiếng khi chứng kiến chuyện bất bình.

Thấy con nhóc hỗn hào bỗng từ đâu nhảy ra và diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân, đàn chị kia tức điên, hất tay nói lớn với đồng bọn:

- Chúng mày! Xử nó cho tao!

Hai người phía sau không chậm trễ một khắc. Họ lao về phía Châu Vân Du, giơ nắm đấm lên và mạnh bạo giáng thẳng xuống cô.

Cô xoay người, túm lấy cánh tay đó mà kéo lại và lên gối thúc thẳng vào bụng đối phương, khiến cho chị ta phải thét lên rồi loạng choạng lùi về sau với cơn đau ê ẩm. Máu nóng đang chảy xiết khắp cơ thể Châu Vân Du. Cô cảm thấy rất ngứa ngáy tay chân và chỉ muốn lao vào choảng nhau một trận ra trò.

Hai đánh một, không chột thì thôi. Hoặc là chúng bầm dập, hoặc là cô nhập viện, không cần tốn công chần chừ, cứ đánh rồi sẽ biết mặt nhau - tư duy của Châu Vân Du chỉ súc tích có thế, luôn hành động theo cảm tính mà không hối hận.

Kéo cổ áo của đàn chị thứ hai trong nhóm, cô thẳng chân đạp chị ta lăn xuống đất. Cơ thể nhỏ bé nay lại có lợi thế vượt trội và giúp Châu Vân Du dễ dàng luồn lách né đòn. Đột nhiên từ phía sau, chị đại cầm đầu xông đến giật mạnh tóc cô.

- Ách! - Châu Vân Du xuýt xoa.

Cô mất đà rồi ngã đập lưng vào tường. Gương mặt thanh tú khẽ nhăn nhó vì đau. Nhân cơ hội Châu Vân Du rơi vào thế bị động, ba chị ta kéo nhau vây kín xung quanh cô với ánh mắt nửa phẫn nộ nửa hả hê.

- Sao không sủa nữa đi? Đừng nói là sức mày chỉ có chừng đó thôi nhé?

- Ôi trời, thất vọng thật, thảm hại thật...

Họ không tiếc lời mỉa mai, bẻ chặt tay cô ra sau lưng để khóa hết mọi cử động. Kẻ cầm đầu ghì chặt cằm cô bằng móng tay nhọn hoắt. Đôi má hồng hào của Châu Vân Du có vẻ sắp sửa chuyển thành màu đỏ rực rỡ với hình bàn tay in rõ.

Ngay lúc này, có tiếng bước chân từ đâu tiến tới cùng câu nghi vấn đầy kiêu ngạo:

- Từ bao giờ lũ chuột bọ các cô lại có gan xuất hiện trong tầm mắt tôi thế?