Nhẫn Cỏ

Chương 82: 82: Ngôn Ngữ Tình Yêu H






Hàng mi nặng trĩu rung rung hé mở.

Châu Vân Du nhìn lên trần nhà.

Cô thấy đất trời như mờ đi, một áng mây lâng lâng phủ kín tâm trí, và bên tai cô, tiếng thở nặng nề cùng âm thanh gầm gừ, mãnh liệt không ngừng vang lên.

Tấm thân mảnh mai nằm ngả trên chiếc giường lớn, để mặc cho con sư tử hoang dã kia tùy ý thưởng thức.

Hắn kìm chặt cô dưới nanh vuốt.

Mái đầu đen tuyền rúc vào chiếc cổ trắng ngần.

Bàn tay thô ráp lướt dọc từ chiếc hông đầy đặn tới đường thắt eo thon thả, phấn khích và hồi hộp vén vạt áo lên cao để tìm vào bên trong.

Khi lòng bàn tay to lớn ấy lần đầu áp vào đôi gò nảy nở, một luồng điện tê dại chưa từng có bất chợt xuất hiện rồi chạy dọc từng thớ cơ thớ thịt của cả hai người.

Châu Vân Du giật mình run lên lẩy bẩy khi năm đầu ngón tay hắn bắt đầu mạnh bạo bóp núi đôi tư mật.

Một cảm giác rất lạ choán lấy cô như cơn lốc bất ngờ, và hắn cũng không phải ngoại lệ.

Lâm Chấn Phong đang nắm trong tay mình thứ trái ngọt chín mọng, thơm mềm và ấm nóng nhất trên thế gian này.

Hắn khờ dại mê đi trong cảm giác sung sướng.

Những tò mò, những đê mê và khát khao ái tình khiến đôi tay hắn run lên cuồng loạn.

Sự mềm mại của cô thiếu nữ vẫn không ngừng lấp đầy từng tấc da hắn.

Lớp vải nội y chẳng thể nào ngăn nổi cảm giác nóng ran như thiêu như đốt.

Lâm Chấn Phong càng sốt sắng luồn tay ra sau tấm lưng mảnh mai và gỡ phăng nút cài áo ngực.

Hắn không giữ nổi mình, cứ thể trực tiếp ôm trọn lấy đôi gò đảo mà mê mẩn bóp.

Cảm giác mềm mịn cùng sự nóng bỏng đến say lòng lập tức nhấn chìm hắn vào một bể tình bất tận.

Chiếc lưỡi tham lam không chần chừ, vội vàng lướt nhanh từ đôi xương quai xanh xuống kiếm tìm nụ hoa hồng nhuận nơi đỉnh sơn tuyết kia.

Thật đáng yêu, ngọt ngào và gợi cảm làm sao.

Lâm Chấn Phong hôn ngấu nghiến nụ hoa ấy như muốn gom hết tất thảy mật ngọt và uống giọt sương mai tinh khiết nhất của thanh xuân người thiếu nữ.

Hắn nghe bên tai mình tiếng rỉ trong veo lại thập phần yểu điệu.

Chưa bao giờ trong đời, Lâm Chấn Phong bắt gặp một thanh âm nữ tính đến nhường này.

Chất giọng run rẩy của Châu Vân Du dường như hoá thành bản nhạc đêm, thành tiếng suối nguồn vẫy gọi chú sư tử đang khát khô họng, và như tiếng gió luồn trong sáo trúc, thôi miên hắn rơi vào miền vọng xa xôi.

Lồng ngực Châu Vân Du phập phồng thở gấp vì cả sự đau nhức lẫn đê mê.

Cô muốn thốt lên, van xin hắn đừng trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nữa, thế nhưng bản thân lại không đủ sức lực để kháng cự lại sự mơn nam tính ấy.

Bàn tay thô ráp của Lâm Chấn Phong ve cùng khắp tấm thân yêu kiều.

Vậy mà Châu Vân Du lại thật sự tận hưởng cảm giác được hắn chạm vào mình một cách thân mật.


Mọi nơi nước da ngăm sạm màu đồng của hắn lướt qua, những vết nhơ quá khứ in hằn tại đó dường như đều được gột rửa sạch sẽ.

Sự sợ hãi, ghê tởm, hoang mang thay thế bằng những sung sướng, mê man và tê dại.

Sự bạo lực, tục tĩu, tàn nhẫn thay thế bằng những dịu dàng, trân trọng và nâng niu.

Châu Vân Du lúc này đã hoàn toàn mở rộng lòng mình để được trọn vẹn cùng hắn đắm chìm vào cảm.

Chợt cảm nhận được thứ gì khẽ chạm vào nơi của mình, Châu Vân Du liền co người, khép chặt đùi lại vì xấu hổ.

Lâm Chấn Phong không nhanh không chậm, dịu dàng ve nơi đùi non mềm mịn để cô nhóc làm quen dần.

Đôi môi hạ xuống hôn trấn an Châu Vân Du.

Ngón tay hắn bắt đầu rón rén và vụng về ôm lấy khu vườn xuân nhạy cảm.

Gò má đỏ rực của Lâm Chấn Phong lại càng ửng gắt lên khi cảm nhận được sự mềm mại và ẩm ướt thầm kín phía dưới.

Hắn hít sâu, lúng túng đưa ngón tay ve để xoa dịu cơn co thắt của cô bé Du Du nhỏ.


Tiếng rên phong tình theo nhịp mơn mà vút cao lên tha thiết.

Châu Vân Du cắn chặt môi, cô không hiểu nổi chính bản thân mình.

Cơ thể cứ thế mềm nhũn ra, nóng ran như bị ai thiêu đốt.

Đôi chân cô run run gồng lên.


Nơi nữ tính không kiềm chế được mà tiết dịch ướt đẫm, vừa ngứa ngáy khó chịu, vừa co bóp muốn được chạm vào sâu hơn, chà sát mạnh nhanh hơn.

- A...ưm...!- Châu Vân Du ngỡ ngàng rên lên khi ngón tay thô ráp của hắn bắt đầu vén lớp vải sang một bên, tách hai cánh cửa e ấp kia ra để tiến vào trong.

Nơi xuân mộng nóng ran, chật khít và ẩm ướt lập tức siết chặt lấy từng tấc da Lâm Chấn Phong.

Hắn phải trầm giọng nói nhỏ với cô:

- Du Du của anh, thả lỏng ra nào...

Nghe lời hắn, cô nhóc cố trấn tĩnh lại mình, buông lỏng thân thể để thích ứng dần với sự thâm nhập đầu tiên.

Lâm Chấn Phong lúc này mới thuận tiện tiến sâu hơn.

Ngón tay hắn khẽ khàng di chuyển ra vào, miệng vẫn mê mẩn ngậm lấy nụ hoa hồng nhuận trên đỉnh gò đặn.

Bên trong cô ấm nóng và khít chặt đến lạ lùng.

Hắn thấy sao mà ghen tị với chính ngón tay mình.

Hạ bộ đã căng kích, khát khao được giải phóng tới cháy bỏng, song lại phải cố nín nhịn để màn dạo đầu được trơn tru.

Bị Lâm Chấn Phong khuấy đảo nơi như vậy, Châu Vân Du chẳng mấy chốc đã không chịu đựng được mà vặn vẹo thân mình.

Luồng điện cảm chạy dọc thân thể cô, khiến cho tâm trí trở nên trống rỗng, thân nhiệt tăng lên không phanh, thiêu cháy cả trái tim nằm trong lồng ngực.

Châu Vân Du cất giọng yếu ớt và cầu xin hắn:

- Cho em đi...em muốn...

Lâm Chấn Phong mơ màng ngừng lại.


Hắn rút ngón tay mình ra, đưa lên lấy từng giọt nước còn dính đọng.

Yết hầu nam tĩnh chạy dọc trên cổ.

Đôi mắt màu hổ phách đục ngầu của hắn đưa lên, nhìn ngắm toàn cảnh tấm thân tuyệt mĩ đang nằm lả dưới tấm nệm.

Đêm nay trăng rằm tròn vạnh vạnh.

Và trên chiếc giường của hắn cũng hiện diện một vầng trăng.

Từng đường nét đều duyên dáng, tròn đầy và mềm mại đến mê người.

Nước da trắng hồng dưới ánh đèn ngủ mập mờ càng căng mịn lên mơn mởn.

Toàn bộ sự nhạy cảm, thầm kín và cũng là tinh túy nhất nơi Châu Vân Du lúc này đã phô bày trọn vẹn dưới tầm mắt Lâm Chấn Phong.

Chưa bao giờ, hắn thấy một bức tranh xuân cảnh vừa hoàn mĩ, vừa gợi tình đến thế.

Từ trong ra ngoài, từ mùi thơm đến hương vị, mọi thứ thật sự đẹp đến choáng ngợp.

Khoé môi hắn khờ dại nhếch lên cười.

Máu nóng chảy siết khắp cơ thể, ồ ạt dồn xuống dưới như làn sóng lớn khiến hắn phải khẽ co giật, suýt chút nữa đã không kiềm được mà giải phóng ra hết thảy chỉ bằng việc ngắm nhìn cô.

Bằng chất giọng đã khản đặc, Lâm Chấn Phong cúi xuống, thì thầm hỏi Châu Vân Du:

- Em mất lần đầu chưa?

Cô nhóc vòng tay ôm lấy cổ hắn, cũng dịu dàng thắc mắc lại:

- Anh quan trọng chuyện đó?

- Phải.

Nếu chưa thì anh sẽ cố gắng làm nhanh và nhẹ nhàng nhất có thể để em không quá mệt.

Còn đã mất rồi thì may quá, chúng ta cùng chiến hết đêm nay.


- Hắn cợt nhả đáp.

Châu Vân Du đang lim dim mơ màng cũng phải bật cười trước lối tư duy lạ lùng của Lâm Chấn Phong.

Cô nhướn mình, đặt một chiếc hôn thoáng qua trên môi hắn và khẽ lắc đầu:

- Tiếc thế nhỉ, lỡ để anh phải giữ chừng mực rồi...vì thật ra em vẫn chưa mất đâu.

- Hiểu rồi.

Cảm ơn em vì đã yêu anh.

Dứt lời, hắn bắt đầu tách hai chân Châu Vân Du ra, hít sâu một hơi và chậm rãi đưa vật nóng của mình thâm nhập vào bên trong khu vườn xuân mơn mởn.

Bốn bề da thịt mềm mại và ướt đẫm lập tức ôm chặt con quái vật sừng sững ấy.

Những đường gân nổi dọc khối trụ bị siết mạnh, khiến hắn phải nín thở, gắng sức đẩy hông thật chậm.

Song càng tiến vào sâu, cơn lốc cảm càng cuốn phăng đi mọi lý trí và sự kiên nhẫn.

Châu Vân Du vẫn run rẩy rên lên trong sự đau nhói.

Hắn vẫn chật vật kìm nén vọng mãnh liệt trong mình.


Thời gian ngừng trệ và căng lên.

Sợi dây lý tính cuối cùng đã đứt.


Lâm Chấn Phong nghiến chặt răng, buông thả mọi phép tắc trên đời mà trực tiếp đâm xuyên qua cánh hoa mỏng manh đáng giá ngàn vàng của người thiếu nữ.

Giọt mật đỏ tươi lập tức tuôn trào, rỉ xuống tấm nệm trắng tinh như một minh chứng cho tiết hạnh sạch trong.

Vật của hắn một mạch chạm thẳng vào nơi tận cùng sâu nhất.

Châu Vân Du gần như thét lên.

Cô thấy cơ thể mình tựa hồ bị xẻ làm đôi và cảm giác đau đớn, nhói buốt choáng váng ập đến bất ngờ như một tia sét.

Kích cỡ ấy thật sự là quá sức đối với tấm thân mỏng manh lại nhỏ nhắn này đây.

Đất trời quay cuồng mờ nhoà đi khi màn sương mỏng ươn ướt đã phủ trên đôi mắt.

Nhói đau và cảm, tất cả cùng đưa Châu Vân Du lên tới nấc thang tận cùng của cảm xúc.

Những gì xảy ra tiếp theo thật sự giống như một cơn mơ...

Lâm Chấn Phong không nói không rằng.

Gương mặt lầm lì nhăn nhó.

Đôi mắt sắc lẹm ánh lên giữa màn đêm, bén nhọn và rực lửa như một loài thú săn mồi trong cơn đói cồn ruột.

Hắn cứ thế điên cuồng đưa đẩy hạ bộ, thúc từng nhịp trời giáng vào trong cô.

Hắn muốn nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa, sao cho sự điên dại của bản thân được thoả mãn đến cực điểm.

Xiềng xích nhục trói chặt hắn vào Châu Vân Du, khiến mỗi lần rút ra đều khó khăn như bị một sức hút mị hoặc níu kéo trở lại.

Nóng ran, rực cháy, khít chặt, và ướt đẫm,...ôi hương vị nồng nàn nhất của tình yêu, lần đầu tiên Lâm Chấn Phong được nếm trải.

Một lần thôi mà nghiện đến cả đời.

Giữa những tiếng va chạm trụi của thịt, đêm trăng đó như kéo dài vô tận.

Không biết đã bao nhiêu lần cả hai cùng hoà làm một nơi đỉnh điểm của cực .

Không biết đã bao nhiêu giờ đã lặng lẽ trôi qua.

Chỉ biết rằng bản năng đã hoàn toàn làm chủ tất cả.

Và ngôn ngữ tình yêu lúc này nằm trọn trong từng cái ôm, từng nụ hôn, từng nhịp giao hoà, trong từng hơi thở nóng ran bỏng cháy của tuổi trẻ.

- Du Du, em làm anh phát điên...