Nhẫn Cỏ

Chương 59: 59: Sốt






Sau hôm ấy, ngày nào Châu Vân Du cũng tiết kiệm được mười bốn nghìn tiền xe buýt vì đã có hắn đưa đón đi học đều đặn. Đúng bảy giờ sáng, tiếng chuông xe đạp sẽ lại kính cong vang lên trước cổng. Hắn tự nhiên ra vào nhà cô như thể nhà của mình, dùng ké bữa sáng mà bà Châu Vân Du đã chuẩn bị sẵn, rồi sau đó mới lên phòng kéo cô ra khỏi giấc ngủ say.

- Năm phút nữa thôi, đi mà boss... - Châu Vân Du uể oải nói.

- Đừng hòng làm nũng với anh. Em nghĩ anh sẽ chiều hư em sao...

- Anh nói nhiều quá đấy!

Cô gắt gỏng ngắt lời Lâm Chấn Phong, đột nhiên nắm lấy tay hắn mà kéo vào giường mình. Hắn cứ thế bị lôi xuống nằm cạnh bên cô nhóc. Hương thơm ấm áp của chăn nệm cùng cơ thể thiếu nữ khiến hắn mềm lòng ngay tắp lự. Đầu thả lỏng và ngả xuống mái tóc Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong cũng lười biếng chợp mắt thêm một chút, hắn tự nhủ chỉ năm phút thôi...

- Hai đứa! Muộn học rồi kìa!

Tiếng gọi lớn của bà phía ngoài cửa khiến hắn và cô choàng tỉnh giấc. Đồng hồ đã điểm bảy giờ hai mươi, chỉ còn đúng mười phút nữa là tiết học sẽ bắt đầu. Cả hai vội vàng nhảy khỏi giường. Lâm Chấn Phong ngáp dài, chờ cô trên xe trước. Châu Vân Du cũng gấp rút vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục, không cả kịp ăn sáng mà cùng hắn phi nhanh đến trường.

Tất nhiên khi cả hai tới nơi thì cổng trường cũng đã đóng. Hắn dẫn cô vòng ra sân sau, len lén trèo tường vào trong.

Lần này không bị giám thị hù doạ, Châu Vân Du đã bình tĩnh hơn mà tự leo tường suôn sẻ. Cô ném balo của mình vào trước, sau đó bật nhảy cao, tay bám lên thành tường. Một chân đặt lên ô vuông chính giữa bức tường để lấy đà, chân còn lại Châu Vân Du tung qua vách cao thật mạnh. Cứ thoăn thoắt như thế, cô đã nhanh chóng trèo được vào trong.

Phủi tay, phủi váy rồi chống nạnh đứng chờ hắn, Châu Vân Du lấy làm lạ khi mãi không thấy Lâm Chấn Phong có động tĩnh gì. Cô khó hiểu nói vọng sang:

- Phong? Anh đâu rồi?

- À...đây. Em cứ vào lớp trước đi. Anh theo sau ngay thôi. - Hắn ngập ngừng đáp lại.

Thầy Chu cũng sắp sửa lên lớp để bắt đầu tiết dạy. Thời gian quả thật không còn nhiều. Châu Vân Du vội xách balo lên vai, cô rảo bước đi, không quên ngoái đầu lại nhắc hắn:

- Vậy nhanh lên nhé! Em chuồn trước đây.

Đợi bóng cô nhóc dần khuất xa, hắn mới lảo đảo chống tay vào thân cây mà hít thở nặng nề. Trái tim cuồng loạn dồn máu nóng chảy siết khắp cơ thể. Tay đưa lên che mắt, hắn cố gắng xoá nhoà đi những gì mình vừa vô tình thấy được trong một giây ngắn ngủi, song sắc trắng tinh vụt thoáng qua ấy vẫn mập mờ hiện ra trong tâm trí Lâm Chấn Phong.

- Cầm thú... - Hắn khổ sở nghiến răng và tự dằn vặt chính mình.

Vẫn với tâm trạng rối bời ấy, Lâm Chấn Phong trèo vào trường, lê bước đến lớp. Hắn đã tự nhủ bản thân thật sự chỉ vô tình trông thấy, song có cố quên đi cũng không thể. Cô nhóc Vân Du của hắn thì vô tư và trong trắng như vậy, thế mà hắn lại dám đồi bại thế này đây.

Những bước chân nặng nề đầy bứt rứt khiến Lâm Chấn Phong không kịp có mặt tại vị trí trước khi thầy chủ nhiệm lên lớp. Thầy Chu cùng lúc này đã bắt gặp hắn ngay trên hành lang. Thế nhưng thay vì tỏ ra cáu gắt và nhắc nhở tội vào học muộn, thầy bỗng tiến lại, vỗ vai Lâm Chấn Phong mà hạ giọng, nói:

- Sốt thì cứ nghỉ ở nhà đi, không cần cố sức quá đâu.

Hắn ngơ ngác nhìn thầy bằng ánh mắt khó hiểu. Thầy Chu không nói gì thêm, cứ thế tiếp tục rời đi. Một tia nghi hoặc chợt loé lên trong tâm trí. Lâm Chấn Phong vội vã chạy vào nhà vệ sinh và nhìn thẳng vào tấm gương.

Ngay trong gương kia chính là hắn, nhưng với bộ mặt thật thảm hại. Nước da đã đỏ gắt lên. Sắc đỏ nóng ran hiện rõ mồn một nơi màu da nâu rám nắng quả thật là điều bất thường, khiến hắn trông giống như một thanh đồng vừa bị nung nóng.

Lâm Chấn Phong điên cuồng tạt nước lên mặt hòng lấy lại sự tỉnh táo. Hắn nghiến chặt răng, chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực và đáng khinh như lúc này. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cú tung chân của Châu Vân Du khi cô trèo qua tường đã thoáng để lộ ra điều thật thầm kín. Chỉ tại chiếc váy đồng phục không đủ dài và tình cờ hắn lại đứng ngay phía dưới nên mới lỡ trông thấy mà thôi.

Lâm Chấn Phong tự nhủ mình không có lỗi. Nhưng việc chưa thể quên đi và dám nảy sinh phản ứng lạ thì chắc chắn là lỗi của hắn.

- Em ấy mới mười sáu tuổi... Tỉnh lại đi cái thằng khốn này.

...oOo...

Châu Vân Du đang chăm chú ghi chép bài trong lớp thì bỗng thấy hắn bước vào. Cô nhướn người lên thì thầm với tên bàn trên ấy:

- Sao mà vào muộn thế? Em đói lắm rồi, nào, thẳng lưng lên nhé.

Lâm Chấn Phong hiểu ý cô nhóc, vẫn chưa đủ trấn tĩnh để đối diện với cô nên chỉ lặng lẽ ngồi thẳng lên. Nấp đằng sau tấm lưng rộng của hắn, Châu Vân Du lén lút ăn chiếc bánh mì cho bữa sáng. Cô cố nhai thật khẽ và cắn thật nhẹ. Cảm giác ăn vụng trong giờ luôn khiến chiếc bánh mì trở nên ngon miệng đến lạ. Châu Vân Du bỗng thấy việc có một tên bạn trai cao to cũng quả thật hữu ích.

- Anh đói không? Quay lại gặm một miếng nè.

- Không cần, lát nữa cho anh gặm môi em là đủ no rồi. - Hắn cười cợt đáp.

Châu Vân Du nhăn mặt, cô cầm bút đánh nhẹ một cái vào vai Lâm Chấn Phong.

- Anh đúng thật là...

- Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong, hai em tập trung nghe giảng cho tôi.

Thầy Chu hắng giọng nhắc nhở, khiến cả hai phải giật mình mà đồng thanh dạ vâng.