Xe ôtô lăn bánh một đoạn đường khá dài, điểm đến là một nhà hàng cách xa công ty. Anh muốn cùng cô dùng bữa trưa lãng mạn và riêng tư, nhưng nếu ăn ở quán quen thuộc cạnh Darius chắc chắn sẽ có nhiều nhân viên nhìn thấy. Vừa hay nhà hàng này lại không quá đông đúc vì giá thành cao, nhưng sẽ là một lựa chọn vô cùng thích hợp để "hẹn hò bí mật".
- Anh đã đặt bàn rồi. Chúng ta vào trong thôi.
Bạch Nhiễm rất ngạc nhiên khi Vĩ Luân đưa cô đến đây vì anh muốn tạo bất ngờ cho bạn gái nên đã không nói trước với cô. Ánh mắt tò mò của những người phục vụ hướng về phía cả hai khi nhìn thấy hai người "đàn ông" lại cùng nhau ngồi ở bàn dành cho cặp đôi. Dẫu vậy nhưng có lẽ vài người chỉ vì sự tò mò chứ khônh hẳn có ác ý, suy cho cùng, chuyện yêu đồng giới thời nay cũng không còn quá xa lạ, chẳng phải điều gây sốt dư luận hay tội lỗi đáng lên án.
Vĩ Luân không mấy để tâm đến họ, trước khi làm điều này, anh đã chuẩn bị trước tinh thần và sẵn sàng đón nhận sự soi mói.
Thật lòng anh vẫn luôn thầm mong sẽ có một ngày, Bạch Nhiễm trở về dáng vẻ nữ tính, xinh đẹp vốn có của cô để cả hai có thể đường đường chính chính bước đi trên phố, hẹn hò cùng nhau như bao đôi trai gái yêu nhau.
- Anh muốn chúng ta có không gian riêng tư của một cặp đôi đang hẹn hò, vậy nên anh đã sắp xếp ăn trưa ở đây. Anh hy vọng em sẽ thấy thoải mái.
Cô nở nụ cười dịu dàng, dù mọi người xung quanh có cách nhìn ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần cả hai hiểu nhau là được.
- Em thật sự rất vui. Em biết anh đưa em đến đây là vì không muốn mọi người ở công ty nhìn thấy.
Đến cả giờ nghỉ trưa mà vẫn phải giữ kẽ với người yêu thì thật sự quá ngột ngạt. Anh chỉ muốn được bên cạnh người con gái mình yêu với trò bạn trai, không phải đeo lớp mặt nạ nghiêm nghị giữ khoảng cách giữa sếp và nhân viên.
Những món ăn đặc sắc nhanh chóng được dọn lên. Đi ăn với tổng giám đốc có khác, mỗi món ăn đều được bày trí cầu kỳ, tỉ mỉ, chi phí cho buổi ăn trưa hôm nay ắt hẳn rất đắt.
-Vĩ Luân à, có phải em đã quá ích kỷ khi nhất quyết che giấu thân phận, làm ảnh hưởng đến anh. Mấy hôm nay Tử Duệ đã về Mạch gia, có phải anh và em ấy giận nhau không?
Anh dịu dàng cắt beef steak đặt vào đĩa của cô, thái độ ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ êm tai:
- Không phải anh và Tử Duệ giận nhau, chẳng qua em ấy nghĩ anh yêu con trai nên bị sốc và cần bình tĩnh lại thôi. Anh hiểu em có nỗi khổ riêng, vì vậy em đừng tự trách mình nữa.
Anh dừng tay đang cắt thịt, phút chốc bỗng nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh đã cho người điều tra về gã tài xế cũ của Bạch gia, tuy nhiên vẫn chưa có kết quả.
Cô mở to mắt ngạc nhiên, chuyện bí mật gia đình cô vẫn chưa kể với anh vì cả hai chỉ vừa quen nhau. Hơn nữa Bạch Nhiễm biết công việc của Vĩ Luân bận rộn nên cô không muốn anh phải bận tâm chuyện riêng của cô. Nào ngờ cô không cần nói thì anh đã biết rõ đến vậy. Xem ra anh lợi hại hơn cô nghĩ nhiều.
- Sao anh biết chuyện em đang tìm kiếm ông ta?
Vĩ Luân chẳng chút che giấu, anh nhiệt tình kể rõ:
- Lần anh đến bệnh viện thăm chị của em, mẹ em đã tâm sự chuyện Bạch phu nhân giở trò. Bà ấy còn nói suốt nhiều năm qua em vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích tên tài xế cũ của Bạch gia vì nghi ngờ lão ta thông đồng với Bạch phu nhân hãm hại ba của em.
Nghe xong lời giải thích, cô càng thêm bất ngờ mà thốt lên:
- Mẹ em kể cả chuyện gia đình với anh trong khi mẹ chỉ mới gặp anh lần đầu. Mạch Vĩ Luân, rốt cuộc hôm đó anh đã biểu hiện thế nào mà mẹ em lại tin tưởng anh như vậy?
Anh nở nụ cười, nhìn đôi môi quyến rũ của anh, phút chốc Bạch Nhiễm lại nhớ đến những khoảnh khắc cả hai hôn nhau. Cô xém thẹn thùng đến đỏ mặt.
- Anh chỉ thể hiện sự chân thành thôi, có lẽ do mẹ thấy anh đẹp trai lại tốt tính nên tin tưởng mà chia sẻ sự với anh.
Cô vừa nghe mà muốn nổi hết da gà, không ngờ bạn trai của mình lại tự luyến đến mức này. Nhưng khoan đã, Bạch Nhiễm vừa nghe anh nhắc đến "mẹ" một cách rất tự nhiên, nghe cứ như mẹ chung của cả hai vậy.
Nhưng xét ra thì Vĩ Luân nói không hề sai, anh quả thật rất đẹp trai, thời cấp ba còn được mệnh danh là nam thần của trường, bao cô gái vì anh mà điêu đứng, say mê.
Sẵn tiện anh đã biết, cô cũng nhân cơ hội kể rõ với anh về chuyện của gia đình mình, bao gồm cả lý do cô phải giả nam từ nhỏ. Anh say đắm nhìn Bạch Nhiễm, còn tận tình đưa tay lau vết sốt dính trên khóe môi cô.
Khoảnh khắc ngọt ngào tưởng chừng như bình yên ấy đã không may lọt vào tầm mắt của vài nhân viên ở Darius. Xui thay hôm nay bọn họ rủ nhau đến nhà hàng xa công ty để ăn trưa vì nghe nói các món Âu ở đây rất ngon, nhưng nào ngờ chưa kịp ngồi vào bàn đã vô tình nhìn thấy Mạch tổng đang thân thiết với vệ sĩ riêng.
Những ánh mắt thản thốt hướng về phía cả hai, nhiều lời săm soi chồng chéo lên nhau trong sự kinh ngạc.
- Này, kia có phải là tổng giám đốc và vệ sĩ Bạch không?
- Đúng là họ rồi...nhưng chẳng phải đó là bàn dành cho cặp đôi sao?
- Nhìn kìa, Mạch tổng còn đút vệ sĩ Bạch ăn nữa.
- Ôi trời, hai người họ...không bình thường đâu...
- Chẳng lẽ...vạn vật đều bóng dần theo thời gian?
- Thảo nào tôi cứ thấy họ dính nhau như sam.
- Hai người họ đẹp trai như vậy mà...tiếc thật.
- Trái tim tôi tan vỡ mất, tôi...tôi đã crush Mạch tổng từ lâu...vậy mà...
- Tôi sốc đến đứng không vững nữa rồi...