Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 21: Hẹn hò?




Rõ ràng cô bảo không muốn đi nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây. Bạch Nhiễm hơi bất ngờ khi anh chủ động ngồi nhích qua một bên rồi nhìn cô nói:

- Cậu ngồi ở đây đi.

Theo phản xạ, cô nhắm tay Tiêu Châu, kéo cô ấy đến ngồi cùng mình. Từ nãy đến giờ Tiêu Châu cũng liên tục ôm lấy cánh tay Bạch Nhiễm như một thói quen rất tự nhiên nhưng quên mất cách nhìn của người xung quanh vì Bạch Nhiễm lúc này đang vào vai nam nhân.

Cô chỉ vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp đưa mắt nhìn xung quanh để nhận biết rõ từng người thì một vài thành phần "hơn thua" trong lớp đã bắt đầu câu chuyện so sánh "ai làm ra tiền nhiều hơn".

- Lâu lắm rồi mới gặp các cậu, mấy năm trước lớp từng tổ chức hai buổi họp mặt nhưng Vĩ Luân và Bạch Nhiễm lẫn Tiêu Châu lại không tham gia.

- Năm nay đông đủ hơn đấy. Mà Bạch Nhiễm này, từ trước đến nay cậu không dùng mạng xã hội thật sao? Cả lớp cứ hay hỏi nhau là bây giờ cậu đã làm công việc gì, chắc cậu là người có đời tư kín tiếng nhất lớp ta rồi.

Từ thời đi học Bạch Nhiễm đã khiến mọi người rất bất ngờ và tò mò về "mỹ nam" của lớp vì cô không sử dụng mạng xã hội, tránh xa mọi thị phi. Ở trong lớp cô cũng chỉ chơi thân với mỗi Tiêu Châu nên mọi người đồn rằng cả hai đang hẹn hò.

Thời đi học, Bạch Nhiễm nổi tiếng đẹp trai thư sinh, học hành giỏi giang, trầm tính, ôn nhu nên được nhiều bạn nữ để mắt. Cô còn chưa kịp trả lời thì một người nam cùng lớp đã vọt miệng thốt lên:

- Mình nghe nói cậu đang làm vệ sĩ cho Vĩ Luân phải không? Trong lớp mình cũng có vài bạn biết chuyện này.

Tiêu Châu vừa nghe câu nói có phần "sân si" thì liền quay sang nhìn cô đầy lo lắng. Xem ra dù cô không dùng mạng xã hội cũng chẳng thể tránh được tâm địa soi mói của họ. Giờ thì đã rõ lý do vì sao cô và Tiêu Châu không muốn đến tham dự buổi họp lớp, bởi lẽ thực chất đây chỉ là một cuộc hội tụ của những thị phi, hơn thua, khoe mẽ và hạ thấp. Lấy đồng lương của nhau ra để làm thước đo sự thành công, giá trị nghề nghiệp trong lòng của bọn họ cũng chỉ được hiểu đến mức này là cùng.

- Ừm, tôi đang làm vệ sĩ cho Vĩ Luân.

Dù sao họ cũng đã biết, cô cũng không thể nói dối, chỉ đành thẳng thừng thừa nhận và đối diện với sự thật. Bạch Nhiễm chỉ vừa nói dứt câu khẳng định thì những con người đang sẵn sàng soi mói kia lập tức đem sự việc ra mổ xẻ, những lời nói chẳng mấy tốt đẹp thay phiên chồng chéo lên nhau:

- Sao chứ? Thật không ngờ đó...

- Bạch Nhiễm trước đây học giỏi như vậy mà giờ lại...

- Có hạ thấp bản thân quá không?

- Vệ sĩ thì cũng như làm bảo vệ rồi còn gì...

-...

Tất cả những lời nói khó nghe đều được thu vào tai cô không sót một chữ nào. Căn bản bọn họ cũng không có ý muốn nói nhỏ mà là công khai bàn luận một cách thiếu lịch sự. Bạch Nhiễm nhắm chặt lòng bàn tay đang đặt trên đùi, cố gắng bình tĩnh để nuốt trôi sự sỉ nhục này. Tiêu Châu biết rõ cảm nhận khó chịu trong cô nên đã nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Nhiễm nhằm trấn an bạn thân.

Một nơi chỉ toàn soi xét tiêu cực thì cô chẳng có lý do gì để ở lại cả. Bạch Nhiễm vừa định mở lời rời đi trước thì anh đã kịp lúc cất lời. Có lẽ khi lắng nghe những lời bàn tán chẳng chút thiện ý từ đám bạn cũ thì anh cũng chẳng thể nhịn được.

- Là tôi mời cậu ấy làm vệ sĩ riêng. Bạch Nhiễm có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng tôi đã thuyết phục cậu ấy nhận việc.

Đích thân anh lên tiếng bảo vệ cô, bọn người vừa buông lời khó nghe thoáng chốc đã im lặng rồi đưa mắt nhìn nhau.

Chưa dừng lại ở đó, anh tiếp tục cất lời bên vực vệ sĩ của mình:

- Tôi từng nghe một câu nói "Người ta đi những con đường khác nhau để tìm kiếm thành công và hạnh phúc. Chỉ vì họ không đi con đường của bạn không có nghĩa là họ lạc lối". Điều cơ bản chúng nên làm khi gặp lại nhau là tôn trọng cuộc sống của mỗi người.

Từ trước đến nay Vĩ Luân nổi tiếng lạnh lùng, ít nói, nay anh lại nhất quyết đứng ra nói đỡ cho Bạch Nhiễm. Bọn họ cảm thấy mối quan hệ của cả hai không hề đơn giản.

Những kẻ thị phi nhìn nhau, cảm giác ê mặt lẫn xấu hổ. Vài giây sau, để bầu không khí giảm bớt sự căng thẳng, một người vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng bẻ lái sang chuyện khác:

- Mọi người chỉ hỏi thăm nhau thôi mà. Có công việc ổn định là tốt lắm rồi.

- Đúng đó. Mà mình thấy...Bạch Nhiễm và Tiêu Châu đang yêu nhau đúng không?

- Mười năm rồi các cậu vẫn bên nhau thắm thiết như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

- Chắc chắn là hai cậu đang hẹn hò rồi!

-...

Đột nhiên cô trở thành tâm điểm của sự chú ý, mỗi câu hỏi để khơi nguồn câu chuyện đều bắt nguồn từ cô. Nghe thấy sự thắc mắc từ bạn bè, Tiêu Châu chợt nhận ra từ nãy đến giờ cả hai đã có những hành động rất thân thiết mà quên để ý đến cách nghĩ của những người xung quanh. Cô ấy vội buông tay Bạch Nhiễm, cả hai rơi vào tình cảnh bối rối. Lần này anh cũng không thể nêu được ý kiến, thậm chí Vĩ Luân còn nghĩ cô và Tiêu Châu có tình cảm với nhau vì trong cả hai rất thân mật.

- Tôi và Tiêu Châu là bạn thân, không phải mối quan hệ yêu đương đâu.

Không muốn bọn họ hiểu lầm nên cô lập tức lên tiếng giải thích, Tiêu Châu cũng nhanh chóng phối hợp để nói rõ:

- Đúng vậy bọn tôi là bạn suốt nhiều năm qua, xem nhau như người một nhà nên thân thiết cũng là chuyện thường thôi.

Từ nãy đến giờ tâm điểm chú ý cứ đổ dồn về phía cô, bao nhiêu mũi tên sân si cứ tập trung vào Bạch Nhiễm, mới ngồi được một chút mà cô đã thấy chán nản.

Có lẽ Vĩ Luân cảm nhận được tâm lý không thoải mái từ cô, đột nhiên anh nghiêng đầu rồi kề sát tai cô nói nhỏ:

- Đi không?

Cô chưa hiểu rõ ý anh nên có chút ngơ ngác hỏi lại:

- Đi đâu?

Anh nở nụ cười nhẹ rồi tiếp tục thủ thỉ vào tai:

- Ra khỏi đây.