Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 18: Đổ máu




Cô đứng tựa vào người anh vì bị mất thăng bằng. Tên kia bị ngã lăn ra đất, tuy Bạch Nhiễm bị thương nhưng cô không vì thế mà lơ là cảnh giác. Anh vội lấy điện thoại ra báo cảnh sát, hắn cảm nhận được nguy hiểm liền bỏ chạy.

Phía trước quán bar khách đang ra vào rất đông đúc nên những người bảo vệ cũng không kịp quan sát thấy sự cố vừa rồi. Anh cất tiếng gọi rồi ra hiệu cho họ đuổi theo kẻ vừa gây rối. Cảm giác đau bắt đầu hình thành rõ, cô đưa tay chạm vào mặt, thấy máu chảy nhiều nhưng vẫn không chút hoang mang.

- Tôi đưa cậu đến bệnh viện.

Anh vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay, cẩn trọng thấm máu đang không ngừng chảy từ vết thương.

- Không cần đâu, tôi vẫn ổn. Cậu đưa tôi về nhà đi.

Nhìn vào sự kiên cường của cô sẽ chẳng ai nghĩ phía sau lớp vỏ bọc người đàn ông mạnh mẽ kia là cô gái yếu mềm đang từng ngày gồng gánh số phận.

- Không được, chảy nhiều máu như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Cô bình thản nhìn anh, vốn dĩ Bạch Nhiễm xem việc này là một tai nạn nghề nghiệp nhỏ, cũng không có gì đáng để bận tâm nhiều.

- Bị thương ở đầu nên chảy nhiều máu là chuyện bình thường thôi.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt vô cùng kiên định. Đối diện ở khoảng cách gần khiến cô không khỏi xao xuyến, đầu tuy bị đau nhưng cô lại không màng tới vậy mà chỉ cần một ánh nhìn của anh cô lại xao xuyến đến mức không cãi lời được nữa.

- Nhất định cậu phải đến bệnh viện.

Cuối cùng cô cũng không chống đỡ. được nhan sắc của anh nên đã đồng ý đến bệnh viện kiểm tra và băng bó. Bác sĩ bảo không có gì đáng lo ngại, chỉ trầy xước ngoài da, bôi thuốc vài ngày sẽ ổn.

Về đến nhà, cô mệt mỏi nên nằm dài xuống giường, vết thương thì không để tâm đến mà chỉ lo nghĩ về chuyện người trong mộng đã có hình bóng ai đó trong lòng.

- Vĩ Luân đã thương cô gái kia rồi sao? Nếu không thì sao cậu ấy phải nhất quyết tìm cho bằng được người ta chứ?

Càng nghĩ đến cô liền thấy đau đầu. Rõ ràng lúc nãy đã tự nhủ với lòng sẽ không để tâm đến chuyện riêng tư của anh nữa nhưng cô lại không ngăn được dòng suy nghĩ trong tâm trí mình. Dẫu sao Bạch Nhiễm cũng đã thích thầm anh suốt mười năm dài đằng đẵng, nhưng đến cả việc tỏ tình với người mình thích cũng chưa từng thực hiện được. Nếu như cô có thể đường đường chính chính bày tỏ tình cảm với anh và bị anh từ chối, tuy đau lòng nhưng ít ra cũng có được một câu trả lời dứt khoát còn hơn là cứ ôm mộng tương tư về mối tình đơn phương không có kết quả ấy.

Cố sức ngồi dậy, cô đưa tay cởi bỏ áo vest ngoài rồi tháo từng cúc áo sơ mi. Dù đã cố gắng kiểm soát suy nghĩ của bản thân nhưng dường như hình ảnh của anh đã ăn sâu vào tâm trí, khiến cô không ngừng nghĩ đến. Bước đến tủ quần áo, cô muốn lựa chọn một bộ đồ thoải mái để đi tắm, hôm nay đã vất vả đến kiệt quệ.

Chưa kịp quay lưng đi vào phòng tắm cô nghe thấy tiếng mở cửa đồng thời là giọng nói của anh cất lên khiến cô giật cả mình:

- Bạch Nhiễm à, tôi có cái này cho cậu.

Cô hốt hoảng vội đưa hai tay bắt chéo chắn trước cơ thể rồi hét lên:

- Ôi mẹ ơi, sao cậu không gõ cửa chứ?

Phản ứng mạnh mẽ của Bạch Nhiễm khiến anh rất khó hiểu, tuy nhiên hành động vào phòng không gõ cửa là anh sai trước nên chẳng thể chối cãi.

- Tôi xin lỗi, tôi quên đưa cậu thuốc giảm đau và tổ yến để bồi bổ. Mà...cậu đang làm gì thế? Sao phải che lại?

Cô ngượng ngùng xém đỏ cả mặt, anh nào biết gì nên cứ vô tư nói tiếp:

- Chẳng lẽ cậu ngại sao? Chúng ta đều là đàn ông với nhau cả mà.

Tên Mạch Vĩ Luân vô sỉ đã không quay đi mà còn đứng trơ mặt nói mấy lời này. Cô cười ngượng rồi đáp lời:

- Chẳng qua do tôi...tôi không quen phô diễn cơ thể trước mặt người khác.

Anh chẳng hiểu nỗi suy nghĩ của cô, nếu Vĩ Luân biết sự thật phía sau, ắt hẳn anh còn sốc hơn nữa.

- Cậu khó hiểu thật, chỉ là da thịt thôi mà, nhìn một cái thì đã sao?

Anh bước đến đặt thuốc và hộp yến sào lên giường.

- Tôi để đồ ở đây, lát nữa cậu nhớ dùng đấy.

Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, cô liền thở phào nhẹ nhõm mà thả lỏng hai tay:

- May thật, mình ép chặt thế này chắc cậu ấy không biết đâu.

Sống chung nhà với anh có lẽ cô nên cẩn thận hơn nữa. Không khéo có một ngày bị phát hiện ra thì chắc chắn sẽ rất khó coi, đến lúc đó Bạch Nhiễm cũng không biết phải giải thích với anh thế nào? Liệu Vĩ Luân có nghĩ cô đã lừa dối anh không?

Nhìn thuốc và yến sào được anh đưa cho, môi cô bất giác nở nụ cười. Vĩ Luân ngoài cứng trong mềm, tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ lạnh lùng, thờ ơ nhưng kỳ thật anh lại vô cùng chu đáo và ấm áp. Người con gái được làm vợ anh, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.