Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 11: Môi va vào môi




Về đến nhà, anh vì chuyện "hôn môi" mà né tránh ánh mắt của Bạch Nhiễm, chưa vui vẻ nói chuyện được bao lâu thì Mạch Vĩ Luân lại trở nên lạnh lùng, đã thế còn bày đặt giữ khoảng cách.

Lúc cả hai vừa định trở về phòng thì cánh cửa căn phòng ở cạnh phòng cô đột ngột mở, Tử Duệ hiên ngang bước ra từ bên trong, nhìn thấy anh và Bạch Nhiễm, cậu nhóc cất lời:

- Hai anh về rồi à, sao hôm nay về trễ thế?

Bạch Nhiễm chợt nhớ ra lúc sáng người làm có nói với cô về việc Tử Duệ rất hay đến đây. Thậm chí cậu ấy sống tại căn hộ của Vĩ Luân còn nhiều hơn ở nhà với ba mẹ.

- Em đến từ khi nào?

Nghe anh trai hỏi, Tử Duệ nở nụ cười:

- Từ lúc chiều tan học. Mấy hôm nay ba cứ nói mãi chuyện muốn em thi vào trường chính trị, hai tai của em sắp ù lên cả rồi. Chắc sắp tới em sẽ định cư luôn ở nhà của anh.

Chuyện lựa chọn ngành học là một vấn đề nan giải đối với anh em nhà họ Mạch. Ba của họ, Mạch lão gia vốn dĩ là một chính trị gia nổi tiếng. Trước đây Vĩ Luân cũng vì không nghe lời Mạch lão gia, quyết tâm theo đuổi đam mê của riêng mình nên anh đã tự đăng ký thi học ngành hàng không để thực hiện ước mơ trở thành phi công. Cũng chính vì vậy nên giữa anh và ba mình xảy ra căng thẳng suốt một thời gian dài cho đến tận hiện tại. Mạch lão gia vẫn luôn tỏ ra khó chịu với anh mỗi khi hai ba con đối mặt nhau.

Năm nay Tử Duệ học lớp mười một, sang năm sau sẽ thi đại học. Vốn dĩ cậu ấy cũng được Mạch lão gia định hướng vào trường chính trị từ nhỏ. Nhưng đến khi Tử Duệ vào cấp ba, ông ấy càng thêm thoi thúc, luôn nhắc đi nhắc lại chuyện chọn ngành học để buộc con trai nghe theo. Bên cạnh đó, ông ấy không muốn Tử Duệ cãi lời ba như Vĩ Luân.

- Ừm, tùy em thôi. Nhưng cũng không thể trốn tránh mãi được. Dù sao thì anh vẫn luôn ủng hộ quyết định của em. Thôi anh đi tắm đây.

Nói dứt lời, Vĩ Luân đưa tay mở cửa, nhưng chưa kịp bước vào phòng thì Tử Duệ đã cất lời:

- Khoan đã.

Trông thấy nét mặt của em trai có chút suy xét, ấn đường chau lại ra vẻ hệ trọng. Cậu ấy bước đến gần anh, đôi mắt khẽ nheo lại như đang quan sát thật kỹ một điều gì đó rồi lại chuyển hướng tầm nhìn sang Bạch Nhiễm.

Sau khi đã nhìn kỹ lưỡng dấu hiện bất thường, Tử Duệ đứng thẳng người, ho nhẹ một cái, giọng điệu cũng bỗng chốc trở nên nghiêm túc một cách khác lạ:

- Môi của hai người bị sao vậy?

Thật không ngờ cậu nhóc này lại nhiều chuyện đến thế, chỉ đứng nói chuyện với nhau có vài câu mà Tử Duệ đã phát hiện ra vết thương nhỏ trên môi của cả hai.

Anh và cô lần nữa đưa mắt nhìn nhau, lời nói của em trai lại khơi gợi, khiến anh nhớ tới sự cố lúc nãy, Vĩ Luân ngượng ngùng, ngay lập tức đánh mặt sang hướng khác. Dù chẳng hề hẹn trước nhưng cả hai người lại đồng thanh đáp một lượt:

- Anh bị va vào cửa.

- Bị mèo cào thôi.

Nghe lý do "hú hồn" của anh, cô và Tử Duệ lập tức đưa mắt hoài nghi, cậu ấy nghịch ngợm nói:

- Mèo cào sao? Anh có hứng thú chơi với mèo từ khi nào vậy?

Bây giờ cậu nhóc như hóa thành một ông cụ non, liên tục tra hỏi anh và cô. Rõ ràng anh vừa ví Bạch Nhiễm là mèo, nhưng cô có cào anh đâu chứ, có trách thì trách Vĩ Luân đứng không vững, loạng choạng thế nào mà ngã trúng vào môi cô.

- Em nhiều chuyện thật.

Không màn đến lời phản bác của anh trai, Tử Duệ đưa mắt quan sát kỹ lại lần nữa, ánh mắt tập trung suy đoán:

- Hai người cùng lúc bị thương ở môi, trùng hợp thật. Sao em cứ thấy giống như...hai môi va vào nhau thì phải?

Mạch Tử Duệ hóng hớt đến mức này là cùng, chuyện bé tẹo như thế mà cũng cố sức tìm hiểu. Anh và cô đều cảm thấy nhột trong lòng vì bị nói trúng tim đen, một lần nữa hai người chẳng hề hẹn trước mà cùng nhau cất lời:

- Làm gì có chuyện đó!

Phản ứng mạnh của cả hai khiến ông cụ non Tử Duệ càng thêm nghi ngờ. Vĩ Luân không nhịn được trước vẻ mặt đắc ý khó ưa của Tử Duệ nên lập tức tung chiêu búng mạnh vào trán của cậu ấy:

- Ăn nói hàm hồ.

Bị búng một phát mạnh vào trán, Tử Duệ không khỏi giật mình nên liền nói:

- Đau đấy, sao anh mạnh tay vậy? Bị em nói trúng rồi à?

Không thèm tranh luận thêm với đứa em trai lắm trò, anh bước một mạch vào trong phòng rồi đóng cửa lại, bỏ mặt Tử Duệ đứng bên ngoài cùng nỗi bất mãn.

- Anh...

Bạch Nhiễm chỉ biết lắc đầu với hai anh em nhà họ. Cứ tưởng Tử Duệ trầm tính, kiệm lời, nào ngờ cậu ấy lại lầy lội hết chỗ nói.

Ngồi trong phòng, trước mắt là màn hình máy tính, đã nửa đêm nhưng Vĩ Luân vẫn đang làm việc. Ly coffee đặt trên bàn, tuy anh chưa uống ngụm nào nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, bởi lẽ trong đầu anh lúc này chỉ toàn cảnh tượng chạm môi đã xảy ra. Dù Vĩ Luân đã cố quên đi nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ đến. Rốt cuộc anh chẳng cần uống coffee mà cả đêm nay lại vô cùng tỉnh táo, chỉ một nụ hôn do sự cố thôi mà lại khiến Mạch tổng sốc đến mức mất ngủ.