Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 36




Edit: Vũ Kiều PhụngBeta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Một đêm này, Diệp Lan ngủ rất an ổn.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Nghe Một Chút phe phẩy cánh tay Giản Ninh, cậu ta bị lắc đến tỉnh dậy.

Giản Ninh mê man cúi đầu nhìn nó:

"Nghe Một Chút à, có chuyện gì vậy?"

Nghe Một Chút dang tay về phía Giản Ninh, giọng sữa nói:

"Muốn xi xi."

Giản Ninh nghe vậy, vội tỉnh táo lại, mang nó đi xi xi.

Chờ Nghe Một Chút xi xi xong, Diệp Lan và Long Ngân đã mặc xong quần áo.

"Ba ba!"

Nghe Một Chút nhìn thấy Diệp Lan, nhanh chóng kêu một tiếng, muốn được ba ba ôm.

Diệp Lan ôm lấy nó nhưng không nói chuyện mà đặt nó lên giường, bản thân thì nhanh chóng đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Lan mới pha sữa bột cho Nghe Một Chút.

Mọi người đã chuẩn bị xong, Diệp Lan không đi căn tin mà bảo Long Ngân đi.

Diệp Lan ôm cặp sách giấu Nghe Một Chút, tranh thủ lúc chưa có nhiều bạn học, cùng Giản Ninh vào lớp sắp xếp cho Nghe Một Chút trước.

Long Ngân cầm thẻ cơm của Diệp Lan, mua ba phần cơm sáng.

"Ủa!"

Cơm sáng được đem về, Diệp Lan nhìn phân lượng thức ăn, hơi chần chờ hỏi:

"Chiêu Tài, nhiêu đây sợ là không đủ cho cậu ăn phải không?"

Phần cơm này không thể so với lượng cơm trước kia của tiểu long.

Long Ngân bình tĩnh nói:

"Tôi đã ăn bánh bao ở căn tin rồi."

Hắn thấy tiền trong thẻ cơm cũng không nhiều lắm, vàng của hắn còn chưa đổi ra tiền mặt, bây giờ chi tiêu đều dùng tiền của Diệp Diệp, không thể tiêu xài hoang phí được.

Vì tiết kiệm tiền còn có thể lấp đầy bụng, Long Ngân chỉ quét thẻ mua bánh bao trắng giá rẻ nhất, dì múc cơm nhìn hắn một mình ngồi ăn bánh bao trắng, đau lòng nhét thêm một cái bánh bao thịt.

Phải biết rằng, dì ở căn tin có tiếng là tay run, đặc biệt là vào lúc múc thịt vào phần cơm nên thường thường không thấy được mấy miếng thịt.

Nhưng Long Ngân được sinh ra với túi da quá lóa mắt, soái ca ăn bánh bao trắng, túi da tốt như phủ thêm một lớp kính phóng đại vào thị giác của người nhìn làm người dễ dàng đau lòng hơn.

Diệp Lan nghe Long Ngân nói ăn bánh bao trắng, bánh bao thịt trên tay cũng không còn thơm.

"Trong thẻ của tôi còn tiền mà."

Diệp Lan cau mày, không vui trừng mắt với Long Ngân:

"Thân thể cậu còn đang phát triển, phải ăn nhiều thịt mới được."

Long Ngân tùy ý trả lời:

"Được, đã biết rồi."

Nhìn biểu tình kia, câu trả lời này chính là thuận miệng có lệ mà.

Tuy rằng Long Ngân rất thích ăn ngon, nhưng hắn càng thích xem Diệp Lan ăn hơn so với chính mình ăn.

Diệp Lan nuốt xuống bánh bao trong miệng, mạnh mẽ nhét một cái bánh bao thịt vào trong miệng Long Ngân.

Một tay Giản Ninh đùa với Nghe Một Chút, một tay cầm bánh bao ăn, đôi mắt cũng không nhàn rỗi, nhìn chằm chằm Diệp Lan và Long Ngân.

Càng nhìn, cảm giác kì quái ngày hôm qua của cậu ta càng rõ ràng hơn.

"Diệp Diệp."

Sau khi ăn xong, trong tiết đọc sách buổi sáng, Giản Ninh đè thấp thanh âm, dùng sách giáo khoa che mặt, nói chuyện với Diệp Lan:

"Sao cậu với Long Ngân lại thân mật như vậy?"

Diệp Lan đang đọc sách, nghe vậy, ngữ khí tự nhiên trả lời:

"Bởi vì hắn là tiểu long tôi nuôi nha."

Từ khi ra vỏ, tiểu long liền ăn vạ ở bên cạnh cậu, nếu không thân với hắn thì thân với ai?

Giản Ninh nghe đáp án này, cảm thấy không đúng.

Cậu ta chọc chọc Diệp Lan, lại hỏi:

"Cậu với Long Ngân, có phải giống như tôi với lão công của tôi không?"

Diệp Lan: "......"

Cậu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Giản Ninh:

"Tôi không sống lại một lần, Chiêu Tài cũng không."

Cậu với Chiêu Tài không có cái gì là kiếp trước kiếp này.

Giản Ninh thấy Diệp Lan không hiểu được ý tứ của mình, muốn nói thẳng ra, nhưng lại cảm thấy yêu sớm không tốt, không thể nói lung tung cùng Diệp Diệp những chuyện này.

Giản Ninh cùng Hoắc Lẫm như vậy là bởi vì đời trước Giản Ninh đã thành niên, tuy rằng bây giờ quay lại thời niên thiếu nhưng không quên ký ức đời trước.

Cậu ta đã biết cậu ta kết hôn với Hoắc Lẫm rồi, là cậu ta cam nguyện cùng chết với hắn.

Cho nên tình huống của cậu ta là đặc thù, không thể làm Diệp Lan học theo.

Giản Ninh rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn là nghẹn lại những lời muốn nói, đau khổ mà học từ đơn.

Học mười chữ, sai chín chữ.

Diệp Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu, môn tiếng Anh của cậu vẫn luôn không tốt, những chữ cái đó cậu nhìn liền đau đầu.

"Diệp Diệp, Giản Ninh, xoay qua đây."

Long Ngân ở phía sau nghe hai người đọc, cảm thấy mình thật sự nghe không nổi nữa.

Hắn chọc chọc lưng Diệp Lan, kêu hai bạn nhỏ học dốt xoay người.

"Đừng nóng vội học từ đơn, tôi dạy ký âm cho các cậu một lần nữa."

Diệp Lan ngoan ngoãn gật đầu, Long Ngân đọc một ký âm, bản thân cũng đọc theo một lần, hơn nữa còn lặp lại mấy lần.

Trong lúc đọc có giáo viên đến đây, thấy bọn họ đang học cũng không nói gì.

Nhận biết được các ký âm, Long Ngân lại để cho bọn họ tự mình đọc, sau khi nhớ rõ các ký âm, Diệp Lan và Giản Ninh cũng gian nan mà tự mình đọc được một ít.

Sau khi hết giờ đọc sách buổi sáng, ánh mắt Diệp Lan và Giản Ninh nhìn Long Ngân sáng lấp lánh.

Giản Ninh còn chủ động đưa cho Long Ngân một viên kẹo, rụt rè tỏ vẻ:

"Về sau mọi người đều là bằng hữu, phải hỗ trợ lẫn nhau biết không?"

Có một người bạn học giỏi như vậy, cậu ta và Diệp Diệp quả thực sắp thoát khỏi số phận thứ hạng đếm ngược rồi.

Một đoạn thời gian sau đó, không chỉ môn tiếng Anh, ngay cả chương trình học của các môn khác, Long Ngân cũng đều làm kế hoạch bổ túc.

Diệp Lan hiểu chậm, giáo viên giảng bài dĩ nhiên là phải đi theo trình độ của phần lớn học sinh trong lớp nên mặc dù Diệp Lan không theo kịp tiến độ bài giảng, giáo viên cũng không thể vì cậu mà chậm trễ tiến độ của các bạn học khác được.

Long Ngân thì không giống vậy.

Hắn bổ túc một lần nữa kiến thức cơ sở của năm nhất cao trung cho Diệp Lan, Giản Ninh thì ở bên cạnh học chung.

Ba người bọn họ mỗi ngày tụm vào nhau học bổ túc, bạn học khác dĩ nhiên là thấy được.

Có nam sinh muốn kéo Long Ngân đi chơi, nhưng Long Ngân chỉ quét mắt nhìn đối phương rồi lãnh đạm cự tuyệt.

Hắn không có hảo cảm với đa số các bạn học trong lớp này, Giản Ninh thường xuyên mách lẻo vào tai hắn những bạn học này đã xa lánh Diệp Lan thế nào, hắn đều nhớ rõ ràng.

Vào đêm.

Long Ngân treo ở trên người Diệp Lan, khó được mà tinh thần không tốt lắm.

Diệp Lan sờ sờ cái trán của hắn, lại sờ sờ vảy, đều không nóng.

"Chiêu Tài, cậu làm sao vậy?"

Diệp Lan có chút lo lắng, sợ Long Ngân sinh bệnh.

Long Ngân chôn đầu ở cổ Diệp Lan, lười biếng nói:

"Không sao đâu, chỉ là gần đây có chút buồn ngủ, kỳ trưởng thành của Long tộc sẽ có giai đoạn như vậy, không phải chuyện gì lớn."

Sau khi ra khỏi bí cảnh, cốt linh của thân thể này cũng khoảng mười sáu, mười bảy năm, lớn hơn Diệp Diệp.

Nhưng tuổi thực tế của bản thể vẫn rất nhỏ, cũng chỉ xem là ấu tể.

"Diệp Diệp."

Long Ngân lẩm bẩm, tiếng nói trầm thấp lại mang theo ý làm nũng:

"Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, bây giờ cậu lại ôm tôi, ôm chặt một chút được không? Tôi lạnh."

Diệp Lan vừa nghe ngữ điệu này của Long Ngân, không thèm suy xét vấn đề là hắn có thể điều tiết độ ấm vì sao còn cảm thấy bản thân lạnh, chỉ mở ra cánh tay, dùng sức ôm hắn chặt hơn.

Thời gian từng chút qua đi.

Trạng thái lười nhác của Long Ngân vẫn không biến mất, ngoại trừ thời gian bổ túc công khóa cho Diệp Lan và Giản Ninh thì thời gian khác hắn đều đi ngủ.

"Nhìn bộ dáng của cậu ấy kìa, còn nói gì mà bản thân kiểm tra nhất khối, quả thực là "thổi da trâu lên trời"."

Nghỉ giữa tiết, bạn học ngồi vây quanh Biện Ngưng, ánh mắt nhìn qua Long Ngân nằm bò trên bàn ngủ, khinh thường nói:

"Sắp tới kiểm tra tháng, tôi đoán, rất nhanh trâu này sẽ thổi không nổi nữa."

Biện Ngưng bị mất mặt trước Long Ngân, nhóm nhỏ chung quanh cô ta đều mang ác ý với Long Ngân.

Bàn luận về Long Ngân xong, nam sinh vẫn luôn theo đuổi Biện Ngưng còn cười cười, tiếp tục chế nhạo:

"Cậu nhìn Diệp Lan và Giản Ninh đi, lót đế hai ngàn năm còn theo Long Ngân học bổ túc, ha ha, tôi hoài nghi, ba kẻ đếm ngược lần này chính là ba người tụ tập học chung kia."

Long Ngân làm kiểm tra ở trường, tuy rằng thành tích cực kỳ tốt, nhưng lại không ghi vào tin tức.

Chủ nhiệm lớp cũng không cố ý cường điệu thành tích của Long Ngân nên điểm của Long Ngân chỉ có nhóm giáo viên lãnh đạo biết, các bạn học cũng chưa thấy bài thi của Long Ngân, dĩ nhiên là có nghi vấn với điểm thành tích này.

Những thanh âm chế nhạo tiếp tục giằng co một hồi lâu.

Bởi vì Long Ngân thật sự không thoải mái, ngủ say, nếu không, dựa vào tính tình bạo lực của hắn, có khi những người này đều bị hắn thu thập rồi.

Kiểm tra tháng sắp tới sẽ diễn ra vào ba ngày cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng.

Bởi vì điểm thành tích của Long Ngân không được ghi vào nên cả ba người cùng bị phân tới trường thi cuối cùng.

Trước khi vào trường thi, Diệp Lan và Giản Ninh đều có chút khẩn trương.

"Diệp Diệp, Long Ngân phụ đạo cho chúng ta một tháng, tôi cảm thấy, nếu lần này kiểm tra không tốt, lương tâm cũng bị đau."

Diệp Lan vỗ vỗ bờ vai của Giản Ninh:

"Tôi cũng vậy."

Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, cho dù tình huống bản thân rất kém nhưng Long Ngân vẫn dạy bọn họ học bù đầy đủ, không có lệ một chút nào.

Giản Ninh nhìn mà cảm động, thời gian gặp mặt Hoắc Lẫm mỗi ngày cũng giảm bớt trông thấy.

Nguyên nhân là cậu ta đang nắm chặt thời gian để học bù.

"Chiêu Tài nha."

Trước khi giáo viên vào trường thi, Diệp Lan chạy đến trước mặt Long Ngân ngồi ở cuối cùng, sờ sờ cái trán của hắn:

"Chờ thi xong, để anh Mộc đưa cậu đi kiểm tra thân thể được không?"

Nếu không, Diệp Lan thật không yên tâm.

Long Ngân hàm hồ trả lời, đuổi Diệp Lan về chỗ ngồi.

Diệp Lan bị Long Ngân thúc giục, không tình nguyện mà quay lại chỗ ngồi của mình.

Vài phút sau, giáo viên giám thị đi vào phòng thi.

Đến khi đề thi lần này được phát xuống, trước tiên Diệp Lan đọc giản lược từng đề mục.

Quét xong đề mục, Diệp Lan theo bản năng nhìn về phía Giản Ninh.

Người sau như là cùng Diệp Lan tâm linh tương thông, cũng nhìn lại đây.

Tầm mắt giao nhau ở trong không khí, hai người đều nhìn thấy niềm vui bất ngờ từ trong mắt của đối phương.

Long Ngân đều đã từng giảng qua những đề tương tự giống như đề thi này, thậm chí còn chọn trúng mấy cái đề mục.

Ổn rồi!!

Diệp Lan đè xuống vui sướng ở trong lòng, bắt đầu cúi đầu xoát xoát xoát làm kiểm tra.

Long Ngân ngồi ở cuối cùng, sau khi kiên trì làm xong bài thi, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng mỏi mệt.

Trong giờ kiểm tra môn thứ hai, Long Ngân chỉ kịp viết tên lên bài kiểm tra, chịu đựng không nổi, dứt khoát nằm ngủ.

Ba ngày kiểm tra, lần đầu tiên Diệp Lan và Giản Ninh cảm thấy càng kiểm tra càng có hy vọng.

Mà Long Ngân thì nằm trên bài thi, chỉ làm hoàn chỉnh các bài kiểm tra của môn toán, tiếng Anh và vật lý.

Giao xong bài thi môn cuối cùng của kì kiểm tra, Long Ngân gắng gượng thân mình trở về ký túc xá, liền nằm nghiêng trên giường, hóa thành tiểu long, nặng nề ngủ.

Mấy ngày nay, Nghe Một Chút đều bị Diệp Lan để lại trong ký túc xá, nhìn thấy Long Ngân ngủ say, Nghe Một Chút còn vươn đôi tay bị dưỡng béo tròn, hự hự lôi kéo chăn đắp lại cho Long Ngân.

Đắp chăn xong, Nghe Một Chút ngồi ở bên cạnh Long Ngân, cúi đầu nhìn ba ba, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Lan mượn di động của Giản Ninh, tự gọi điện thoại cho Mộc Hề.

Diệp Lan mới vừa lên tiếng, Nghe Một Chút liền nhanh chóng "a", gọi Diệp Lan:

"Ba ba! Ngủ!"

Ý tứ chính là ba ba đang ngủ, không cần nháo đến ba ba nha.

Diệp Lan thấy thế, vội ra bên ngoài ký túc xá tiếp tục nói chuyện với Mộc Hề.

"Mệt rã rời......"

Mộc Hề nghe Diệp Lan miêu tả, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới do dự nói:

"Kỳ trưởng thành của tiểu long hơi khác thường, khó tránh khỏi có chỗ nào đó không tốt."

"Anh sẽ nói Long Dực đi đón tiểu long, em không cần sốt ruột."