Nhãi Con Ác Long Quyết Định Đi Cướp Công Chúa

Chương 11




“Thuốc …”

“Công chúa nhỏ?”

Tuy rằng Trác Vãn Chu hiểu rõ từng chữ, nhưng sau khi ghép lại thành câu thì nhất thời lại không hiểu rõ con gái đang nói gì.

Trác Vãn Chu do dự một lát, nhưng vẫn nắm được trọng điểm:

“… Bị bệnh?”

Thẩm Mậu không biết họ đang nói gì, một lòng chỉ muốn rời đi nhưng mà Giang Miên Miên ôm rất chặt, căn bản không cho cậu cơ hội hoạt động.

“Thật mà, công chúa nhỏ thật sự bị bệnh!”

Miên Miên cho rằng Trác Vãn Chu không tin, nước mắt vội vàng lăn dài. Bé chợt nghĩ ra điều gì đó, trực tiếp kéo tay Thẩm Mậu qua.

“Cô sờ đi! Không tin cô sờ xem, nóng lắm!”

Nhưng mà Trác Vãn Chu còn chưa đụng vào, thiếu niên đã đột ngột lùi lại. Động tác có chút bối rối.

“Giang Miên Miên, buông tôi ra!”

Giọng điệu hung dữ của Thẩm Mậu mang theo một chút hoảng loạn.

Rốt cuộc đã là người làm mẹ nên Trác Vãn Chu nhận ra có gì không ổn ngay khi thiếu niên mở miệng - giọng nói khàn khàn quá rõ ràng.

Nhưng mà lúc này Thẩm Mậu càng muốn rời đi thì Giang Miên Miên càng ôm chặt hơn.

“Không, không!”

Nhóc rồng con phồng má, tức giận mà thở phì phò, thật sự bướng bỉnh,

“Chúng ta đã nói rồi, sau này anh chính là công chúa nhỏ của em, của em!”

Từ góc độ này, Thẩm Mậu hoàn toàn không nhìn thấy mặt bé, huống chi là đoán được bé nói gì qua khẩu hình, cậu chỉ nghĩ là tiểu quỷ đáng ghét này lại bắt đầu trò đùa dai nào đó.

Cậu nắm chặt then cửa, lông mày nhíu lại, gương mặt đỏ bừng càng thêm ảm đạm,

“Giang Miên Miên, em …!”

Đột nhiên trán hơi lạnh, âm thanh tức giận bỗng dừng lại.

Thẩm Mậu mở to mắt.

Tay người phụ nữ đặt trên trán cậu.

Sự đụng chạm xa lạ giống như một tấm bùa khiến thiếu niên trong nháy mắt bị đóng băng tại chỗ.

“Trời ạ, nóng quá.”

Trác Vãn Chu sờ cái trán nóng rực của Thẩm Mậu, vẻ lo lắng trong mắt không hề che giấu,

“Sao lại nóng như vậy, cha mẹ cháu đâu?”

“…”

Cậu hoàn hồn, bỗng ngửa ra phía sau để né tránh tay Trác Vãn Chu, phần thiện ý xa lạ này giống như tia nắng chói chang khiến cho Thẩm Mậu, người đã sống trong bóng tối bấy lâu nay cảm thấy đau lòng.

Đau quá.

Cậu muốn chạy trốn.

Chạy đi và tìm một góc tối yên tĩnh để trốn.

Nhưng cao dán chó trên đùi không cho phép. Thẩm Mậu vô cùng tức giận lại không thể làm được gì.

Cục diện nhất thời giằng co.

Cuối cùng, Trác Vãn Chu thở dài, cô quay đầu nhìn thư ký Vương đứng ngoài, “Còn thất thần làm gì, nhanh đi tìm bác sĩ đi.”

Thư ký Vương vô thức nhìn thoáng qua tổng tài đang bị nhốt bên trong.

“Sao nào?”

Trác Vãn Chu nheo mắt lại, “Nghe không hiểu sao?”

“Vâng, phu nhân.”

Thư ký Vương lập tức hiểu ra liền xoay người đi tìm bác sĩ.

Xưng hô đã lâu khiến Trác Vãn Chu sửng sốt, vốn muốn sửa lại xưng hô của thư ký Vương cho đúng, nhưng chờ cô lấy lại tinh thần thì người đã chạy xa.

“… Bỏ đi.”

Lần sau rồi nói.

Rất nhanh bác sĩ đã tới.



Bởi vì lúc trước Trác Vãn Chu sinh Miên Miên ở bệnh viện tư nhân này nên từ ngày đó Giang Hoài Sinh liền trở thành cổ đông lớn nhất của bệnh viện.



Một giờ sau

Thẩm Mậu nằm trên giường bệnh ấm áp, sốt cả đêm qua nên hiện tại gần như đã mơ hồ, mới truyền dịch được mấy phút liền chìm vào giấc ngủ say.

Miên Miên canh giữ bên người công chúa nhỏ. Trác Vãn Chu đương nhiên là ở cùng con gái. Luvevaland chấm co. Về phần tổng tài ba ba, tất nhiên là điều tra lai lịch của tên tiểu tử thối này.

Không khó để Giang Hoài Sinh kiểm tra cá nhân. Anh nhìn tài liệu thư ký Vương gửi, càng xem thì lông mày càng nhíu chặt hơn.

Hóa ra là con trai của Thẩm Hoành Tài.

Mặc dù trên danh nghĩa Thẩm Mậu là con nuôi của Thẩm gia, nhưng trong giới, thân phận con ngoài giá thú của anh ta cũng không phải bí mật gì. Đặc biệt là … mẹ ruột của thiếu niên này còn có rất nhiều vết nhơ.

Chưa kể đến lý lịch, chỉ cần tiền sử bệnh tâm thần và nhảy lầu tự sát cũng đủ khiến mọi người xa cách.

Tuy rằng hai nhà có quen biết, nhưng Giang Hoài Sinh trước nay đều chướng mắt Thẩm Hoành Tài. Chưa kể đến con ngoài giá thú của người nọ. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Giang Hoài Sinh vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy nhóc con nhà mình ở bên cạnh giường bệnh ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Mậu.

Hận không thể lao vào lồng ngực của tiểu tử kia.

Con gái nhỏ còn chưa bao giờ dính anh như vậy đâu, ngẫm lại khiến tổng tài ba ba tức giận.

Quả nhiên là con trai của công tử đào hoa, tuổi nhỏ đã biết lừa tiểu cô nương nhà người khác.

“… Chậc.”

Giang Hoài Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn lại.

Chợt mắt anh dừng lại ở một hàng chữ

Bảy tuổi bị điếc, thính lực còn sót lại chút, đeo máy trợ thính.

“Điếc …”

Giang Hoài Sinh vô thức ngẩng đầu lên, liếc về hướng giường bệnh.

Mái tóc hỗn độn của thiếu niên được vén lên, lộ ra gương mặt tinh xảo. Luvevaland chấm co. Lớn lên cũng không hề giống Thẩm Hoành Tài hay ra vẻ, cũng chính vì điều này mà Giang Hoài Sinh mới không nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng bên tai đứa trẻ không có máy trợ thính như trong tư liệu.

“Vậy là tiểu tử kia vẫn luôn không nghe thấy những lời vừa rồi sao?”

Dù sao cũng đã làm cha rồi nên ác cảm của Giang Hoài Sinh ban đầu với thiếu niên cũng giảm đi đáng kể. Hơn nữa, Thẩm Mậu trông quá gầy, làn da cực kỳ tái nhợt, thoạt nhìn không được khỏe mạnh.

Đồng thời, dấu tay đỏ trên mặt càng thêm chói mắt.

Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, vết thương đáng sợ như vậy khiến Giang Hoài Sinh không khỏi nhíu mày. Không giống như bị bạn cùng lứa đánh, càng giống như là người lớn… hay chính xác là dấu vết của một người đàn ông.

Thẩm Hoành Tài?

“Hừ.”

Ra tay tàn nhẫn với chính con trai ruột như vậy thì cũng chỉ có người đàn ông chỉ biết ức hiếp người nhà mới làm được. Giờ khắc này, Giang Hoài Sinh càng khinh thường Thẩm Hoành Tài. Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, vợ cũ vẫn đang dỗ dành con gái.

“Bảo bối, con buông tay để ca ca ngủ yên một lát, mẹ đưa con đi ăn bánh kem nhé, ăn bánh kem dâu tây Miên Miên thích nhất được không?”

Trác Vãn Chu đương nhiên có nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt thiếu niên, nhưng cô không hỏi thêm mà chỉ xoa đầu con gái và dỗ dành.

“Bảo bối ngoan, con nghe lời mẹ nào.”

“Không!”

Long tộc rất cố chấp nên nhóc con cũng vậy. Miên Miên nhìn thiếu niên đang ngủ với ánh mắt lo lắng không hề che giấu.

Con người là giống loài yếu ớt, bị bệnh thì có thể chết, công chúa nhỏ của loài rồng đương nhiên phải được bảo vệ cẩn mật.

Trác Vãn Chu không lay chuyển được con bé nên chỉ có thể thở dài.

Từ khi Miên Miên sinh ra, tất cả mọi người đều nói con gái giống cô, nhưng cũng chỉ là giống vẻ bề ngoài, trên thực tế thì tính tình Miên Miên giống y như đúc tính khí cao ngạo và bướng bỉnh của Giang Hoài Sinh.

Hai cha con mỗi người một vẻ.

Thấy cảnh này, lông mày của Giang Hoài Sinh có thể kẹp chết một con muỗi. Cha già chưa từng thấy bé thích ai như vậy. Ngay cả trước lúc ly hôn, anh và Trác Vãn Chu cũng không được con gái quấn như vậy.

“Chậc.”

Tổng tài ba ba càng nghĩ thì sắc mặt càng khó xem, anh khịt mũi quay đi, kéo cửa sổ lên, lấy ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì thấy Trác Vãn Chu đứng dậy.

Nét dịu dàng của người phụ nữ vừa rồi đã biến mất khi nhìn thấy anh.

“Giang Hoài Sinh, dập thuốc rồi đi ra đây.”

Ánh mắt cô nặng trĩu, giọng điệu như cô giáo hỏi tội.

“…”



Tổng tài đại nhân lại không nhịn được “hừ” một tiếng, kể từ sau khi thành niên, cha anh cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này để ra lệnh cho anh. Nhưng mang theo tâm lý tức giận nửa ngày rồi cuối cùng Giang Hoài Sinh cũng dập thuốc và đứng dậy đi theo.

Người đàn ông đã ba ngày không chợp mắt, râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu, gương mặt tuấn tú càng thêm hung dữ và lạnh lùng, dáng vẻ như vậy không giống như đi nói chuyện mà càng giống như đi đánh lộn hơn.

Hai người bước ra ngoài cửa, Trác Vãn Chu đã mở miệng trước.

“Chuyện Miên Miên rơi xuống nước lần này là sao?”

Giang Hoài Sinh nhíu mày, anh biết được tin liền lập tức về nước, chỉ quan tâm xem Miên Miên có sao không, còn về ngọn nguồn câu chuyện …

Anh trầm mặc một lát, gọi điện thoại cho thư ký Vương. Vài phút sau, đối phương gửi tới một phần tài liệu.

“Tổng tài, đã điều tra xong.”

Không giống như những thư ký khác có phong cách tinh anh, thư ký Vương có thân hình tròn trịa, gương mặt hiền lành, là dáng vẻ của người tốt, nhưng năng lực lại mạnh đến biến thái, thời gian Giang Hoài Sinh ra nước ngoài, chuyện của tập đoàn đều là anh ấy phụ trách, là một thư ký toàn năng.

“Tổng tài, tôi đã kiểm tra camera xung quanh nhà trẻ, tiểu thư Miên Miên lẻn ra bờ biển với Thẩm Tử Thần sau khi tan học.”

Anh ấy đẩy gọng kính lên.

“Chỉ tiếc là bờ biển không có camera, cũng không có người chứng kiến nên không biết làm sao mà cả hai người đều rơi xuống biển, sau đó thì được người qua đường cứu.”

“Thẩm Tử Thần không sao, ngày hôm qua đã về nhà. Nhưng sáng nay cha cậu bé đã đưa cậu ấy đến nằm viện, nói là có di chứng của chết đuối. Sáng nay cũng có tới thăm tiểu thư Miên Miên, chẳng qua …”

Chẳng qua lúc ấy Giang Miên Miên biến mất, một đám người đều bận đi tìm đứa nhỏ, cũng không có thời gian tiếp người ngoài.

Giang Hoài Sinh nghe xong, cau mày liếc mắt nhìn thoáng qua giường bệnh.

“Thẩm Tử Thần?”

Sao lại xuất hiện thêm một tên họ Thẩm?

Thư ký Vương lập tức hiểu ý,

“Người bị sốt kia là con trai lớn được Thẩm gia nhận nuôi, Thẩm Mậu, đứa nhỏ kia mới là con ruột của Thẩm Hoành Tài, Thẩm Tử Thần học cùng mẫu giáo với tiểu thư Miên Miên, hai đứa nhỏ thường ngày chơi rất thân.”

“Còn chơi thân với đứa nhỏ kia sao?”

Tổng tài ba ba kinh ngạc, anh không nhịn được quay lại nhìn con gái đang canh giữ bên giường bệnh, tức khắc giận sôi máu.

Hai đứa con trai của Thẩm Hoành Tài thế mà đều có ý đồ lừa nhóc con nhà anh sao???

Sắc mặt của người đàn ông vô cùng âm trầm.

“Quan hệ với đứa lớn hơn thế nào?”

“…”

Thư ký Vương hiếm khi trầm mặc một lát mới mở miệng,

“Không phải quá … hòa hợp.”

Đâu chỉ không hòa hợp mà còn là chán ghét vô cùng.

“…”

Nghe được câu trả lời ngoài ý muốn thì không chỉ có Giang Hoài Sinh mà ngay cả Trác Vãn Chu đều không khỏi liếc mắt về phía giường bệnh.

Con gái chăm chú nhìn Thẩm Mậu đang ngủ, an tĩnh, không ồn ào náo loạn, cảnh tượng này vẫn là lần đầu tiên.

“Thật kỳ lạ.”

Cô cau mày rồi trực tiếp cầm tư liệu trong tay chồng cũ mà xem.

Quả nhiên, cho dù là camera mẫu giáo hay là ảnh chụp thì Miên Miên đúng là ở bên cạnh cái đứa trẻ tên Thẩm Tử Thần.

Còn Thẩm Mậu …

Lúc này, đột nhiên có y tá gõ cửa.

“Giang tiên sinh, bên ngoài có Thẩm tiên sinh nói đến tìm ngài.”

“À, tôi biết rồi.”

Tổng tài đại nhân sửa lại tây trang, hơi khựng lại nhưng vẫn hỏi một câu, “Em thì sao, có đi không?”

Trác Vãn Chu không nói chuyện, lập tức lướt qua anh ra khỏi cửa. Luvevaland chấm co. Giang Hoài Sinh nhìn tấm lưng ngày càng mảnh mai, tinh tế của vợ cũ trong lòng lại bực bội khó tả.

“Chậc.”

Người phụ nữ này sao có thể giảm cân thành hồn ma như vậy, cũng không sợ gió thổi bay sao.

Tổng tài đại nhân có gương mặt đẹp trai hung dữ, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà đuổi kịp, anh liếc trộm gương mặt xinh đẹp của vợ cũ, do dự nửa ngày mới lẩm bẩm nói.

“Nửa năm không gặp, sao em lại xấu đi rồi?”

Trác Vãn Chu: “…?”