Thần tiên cac ca không đợi ta kịp phản ứng, đã biến mất.
Ta dạo vòng quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của chàng.
“Giờ này ngày mai muội đứng đây chờ ta.” Giọng nói của Thần tiên ca ca bỗng truyền đến từ không trung.
“Muội nhất định sẽ tới.” Bất giác vui vẻ.
Ta vốn sợ chàng sẽ như lúc trước, hoàn toàn biến mất.
May mà, chàng vẫn đồng ý để ta đến gặp chàng.
“Cánh nhẹ mở.” “Cánh nhẹ mở.” “Cánh nhẹ mở.” Ta niệm ba lần liên tiếp vẫn không có động tĩnh gì.
Ta nghĩ có lẽ khi nãy bị đại bàng doạ, nên trốn mất rồi.
Ta mở tay, tập trung nhìn vào, một quả cầu lông màu trắng nằm trong bàn tay phải của ta, đung đưa cái đầu lớn, đánh giá ta.
Ta vươn tay trái, vuốt ve cơ thể mềm như nhung của nó, nói: “Vật nhỏ, để ngươi phải sợ rồi. Là chủ nhân ta đây vô dụng, đưa ngươi đến nơi nguy hiểm. Bây giờ không phải sợ nữa, chúng ta đã an toàn rồi.”
Tiểu tử lấy tay che mắt, thẹn thùng nói: “Aiya, chủ nhân, gan của ta rất nhỏ.”
Thì ra vật nhỏ này còn có thể nói chuyện, lại còn đáng yêu như vậy, điều này khiến ta vô cùng mừng rỡ.
“Nếu vậy sau này chúng ta làm bạn, ta gọi ngươi là Mao Nhung Nhung, ngươi gọi ta là Nhạc Vũ, được chứ?”
Đầu to gật gật, vui vẻ nói: “Cảm ơn chủ nhân ban tặng tên, Mao Nhung Nhung thích người nhất.”
Nói xong Mao Nhung Nhung cọ cọ lên tay ta, hoá thành cánh chim trắng, đưa tôi bay về tổ Tiêu Dao.
Sáng sớm hôm sau, tôi ầm ĩ muốn ra ở riêng, chuyển đến ở trong nhà gỗ nhỏ ở biển Hương Tuyết.
Cha mẹ ta cũng hết cách, phụ thân vừa than thở con gái lớn không thể giữ lại, vừa phân hó Tiểu Đào giúp ta thu thập hành lí. Đi theo ta đến biển Hương Tuyết chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ta.
Sau khi Ngũ ca và Lục ca đưa ta đến biển Hương Tuyết, ta nghĩ cách đuổi họ đi, ta không thể để Thần tiên ca ca chờ ta, cũng không thể để Ngũ ca Lục ca phát hiện ra Thần tiên ca ca, đây là ước định giữa chúng ta.
Vì phụ thân và mẫu thân đều do thiên thần viễn cổ nuôi nấng, nên tuy Nhạc gia chúng ta từ nhỏ đã là yêu, nhưng vừa lớn lên đã được thăng làm thần.
Bây giờ phụ thân, mẫu thân, mấy vị ca ca trừ Lục ca và Ngũ ca đều đã là thần, nhưng bọn họ vẫn xem mình là yêu.
Nhị ca của ta từng nói: “làm yêu sẽ có bộ dáng của yêu, hôm nay ta lấy yêu làm vinh dự, ngày mai yêu và thần đều lấy ta làm vinh dự.”
Nên mấy năm nay Nhị ca của ta vui vẻ du ngoạn đất trời, vô cùng tự tại.
Muốn gặp huynh ấy một lần thực sự còn khó hơn lên trời.
Ta còn nhớ hai ngàn năm trước Tứ ca có xuống nhân gian một lầ, sau đó thành thần, quanh mình toả kim quang, Ngũ ca và Lục ca đều bày ra vẻ mặt hâm mộ.
Có lẽ họ cũng muốn thành thần, nên sau đó không lâu, cũng cáo biệt cha mẹ, đi bái sư tu thân dưỡng tính.
Ngũ ca Lục ca rời khỏi đất phong ở Lưu Ly chi Cảnh, hai người đều bái làm đồ đệ của Tử Dương Tinh Quân.
Nam nhi tốt chí ở bốn phương, còn ta thì lại không quá hứng thú với việ làm thần.
Trước đây Ngũ ca Lục ca ở đây, họ còn có thể lôi kéo ta luyện tập pháp thuật. Từ khi họ rời đi, ta càng luyện tập qua loa, khụ khụ khụ, được rồi, ta thừa nhận là ta không hề luyện tập.
Vì ta là con gái, nên từ nhỏ cha mẹ đã không dạy bảo nghiêm khắc, nên mới dưỡng thành tính cách tuỳ tiện này của ta.
Khi rảnh rỗi ta sẽ đọc sách, đánh đàn. Đương nhiên, khi vui, cũng sẽ chạy đến hồ bắt cá, trèo cây phá tổ chim, ta cảm thấy những ngày vui vẻ như vậy rất tốt.
làm thần, có gì vui đâu chứ. Ta làm tiểu yêu tinh của Lưu Ly cũng thập phần, không, là mười vạn phần vui vẻ.
Vất vả lắm mới thuyết phục được Ngũ ca Lục ca không đến Hồi Không động tu luyện.
Ta liền vội vàng bay đến chân trời.