Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 49




“Thưa cô, đây là điều tôi nên làm.”

Chú Hoàng rất khiêm tốn.

Nhạc Cận Ninh, người đứng ở một bên, nhìn vào mắt Niệm Ninh và cau mày khó chịu.

Đồ ngốc!

Nhạc Cận Ninh sẵn sàng từ bỏ công việc ở công ty để cùng cô trở về nhà, nhưng cô không quá xúc động khi gặp anh.

“Đi thôi!”

Nhạc Cận Ninh lạnh lùng buông hai †ừ, sải bước ra ngoài.

Niệm Ninh nhìn chú Hoàng mỉm cười vẫy tay: “Chú Hoàng, cháu đi đây.”

” Vâng.”

Chú Hoàng nhìn vào lưng hai người họ với một nụ cười, đôi mắt đầy sự nhẹ nhõm không thể che giấu. Dường như sớm thôi, Nhạc gia sẽ có thêm một tiểu chủ nhân.

Niệm Ninh chạy nhanh đến cạnh Nhạc Cận Ninh, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán cô. Cô thở hổn hển hỏi: “Anh làm gì mà đi nhanh vậy?”

Cô gần như không thể theo kịp, đôi chân của cô thật vô dụng?

Nhạc Cận Ninh vẫn còn tức giận về những gì vừa xảy ra. Anh ta liếc nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng hỏi: : “Cô có lo lắng khi quay về không?”

Niệm Ninh: “…”

Cô nhìn vào khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh với đôi mắt đờ đẫn.

Sau đó, Niệm Ninh lẩm bẩm với chính mình: “Tôi đâu có yêu cầu anh cùng tôi trở về, do anh cứ muốn đi đấy chứ?”

Nếu anh ta sẵn sàng đưa cô đến gặp ông Nhạc, cô có thể thuyết phục ông Nhạc cùng cô trở về, mẹ kế sẽ không thể ngoan cố không để cô gặp bà nội.

“Cô nói gì?”

Nhạc Cận Ninh hỏi với khuôn mặt lạnh lùng.

Người phụ nữ chết tiệt này lẩm bẩm trong miệng và thoạt nhìn là biết không phải lời gì tốt.

“Không có gì, không có gì, chỉ đang nghĩ răng ngày hôm nay anh rất đẹp trai.”

Niệm Ninh mỉm cười và mở cửa xe và đi vào, vây tay với anh ta: “Ôi không, lên xe nhanh đi không còn sớm nữa. Nếu kẹt xe, chúng ta sẽ bị trễ.”

Cô sẽ không ngốc nói cho Nhạc Cận Ninh biết những gì cô vừa nói.

Nhạc Cận Ninh nhìn vào đôi mắt sáng của cô, biết cô không nói sự thật.

Tuy nhiên, khóe miệng vẫn nâng lên.

Sau nửa giờ…

Niệm Ninh cảm thấy càng ngày càng gần Niệm Gia, cô càng trở nên lo lắng hơn, thậm chí có chút phấn khích.

Cô sắp được nhìn thấy bà nội, không biết liệu bà có còn nhận ra mình và sức khỏe có tốt hơn chút nào không… .