Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 445




Nhận thấy Tô Mạt có gì đó không ổn, Nhạc Cận Ninh không khỏi hỏi: ‘Em sao vậy? Có phải chỗ nào không được khỏe không?”

Nói xong, anh vội vàng đứng dậy muốn bấm chuông gọi cho y tá, nhưng kết quả là bị Tô Mạt đã ngăn lại.

Cô lắc đầu: ‘Không có, thân thể em không có chỗ nào không thoải mái cả.

Em chỉ nghĩ, nếu anh có việc thì sẽ phải giải quyết nhiều việc. Buổi sáng em không nên gọi cho anh. Nếu anh còn có việc chưa giải quyết xong, anh cứ đi giải quyết trước đi, đợi anh giải quyết xong đến thăm em cũng được.”

Tô Mạt dường như rất hiểu chuyện nói, trên khuôn mặt có chút tái nhợt nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhưng Nhạc Cận Ninh lắc đầu, an ủi cô: ‘Bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng em được, hơn nữa công việc lúc nào hoàn thành cũng được, muộn một chút cũng không sao cả.

Tuy nhiên, người trước mặt anh rõ ràng là Tô Mạt, nhưng trong đầu anh luôn hiện lên hình bóng của Niệm Ninh khiến anh không khỏi sửng sốt.

“Thật sự không sao chứ?” Tô Mạt ngập ngừng hỏi.

Nhạc Cận Ninh kiên định gật đầu nói: “Em cứ yên tâm đi.”

Nhìn thấy anh nói như vậy, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của Tô Mạt lại nở một nụ cười rạng rỡ một lần nữa.

Nhạc Cận Ninh cùng Tô Mạt nói chuyện phiếm một hồi, Tô Mạt liền có chút mệt.

Nhạc Cận Ninh để Tô Mạt nằm trên giường.

Tô Mạt mở miệng nói: “Cận Ninh, em đã hôn mê hai năm rồi. Anh có thể kể chuyện hai năm vừa qua cho em nghe được không?”



Nhạc Cận Ninh biết Tô Mạt không thể bị kích thích, cũng không muốn Tô Mạt thất vọng buồn phiền, cho nên đồng ý nói: Được…”

Sau đó, anh kể với Tô Mạt về một số chuyện đã xảy ra với anh trong những năm gần đây, cho dù là công việc hay cuộc sống, anh đều nói với Tô Mạt, nhưng anh tránh tất cả những chủ đề liên quan đến Niệm Ninh. .

Tô Mạt năm tay Nhạc Cận Ninh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

“Tô Mạt?” Nhạc Cận Ninh khẽ kêu một tiếng, nhưng người nằm trên giường dường như không nghe thấy anh nói gì nữa.

“Em ngủ rồi sao?” Anh hỏi lại một câu nữa, nhưng Tô Mạt không có tỉnh lại, cho nên anh chắc chắn cô đã ngủ rồi.

Anh nhấc tay ra khỏi lòng bàn tay Tô Mạt, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh trở về công ty.

Nhưng mà lúc Nhạc Cận Ninh đi ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại, Tô Mạt vốn dĩ đang trong giấc ngủ bông nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt trong veo không hề có chút mơ màng của một người đang buồn ngủ.

Tô Mạt đột nhiên từ trên giường bệnh ngồi dậy, trên tay câm điện thoại bên cạnh, gõ ngón tay mình lên màn hình.

Ngay sau đó, bên kia điện thoại đã kết nối, Tô Mạt hỏi: “Anh bên đó chuẩn bị thế nào rồi?”

“Được, vậy bắt đầu thôi.”

“Không sai, chờ lâu, em sợ đêm dài lắm mộng.”

Tô Mạt nói vài câu đơn giản, sau đó cúp điện thoại, lúc này mới nằm trở lại trên giường, nhưng cô không có buồn ngủ.

Không bao lâu sau, màn hình điện thoại của Tô Mạt lại sáng lên, hiển thị tin nhắn đã nhận được.