Cho dù là như thế cô ta vẫn không cam lòng nói: “Cho dù Cận Ninh bận việc ở công ty nên mới không đến thăm em thì cũng không dứt được liên quan với người phụ nữ kia.”
Tần Tuyết Tùng biết Niệm Ninh không phải là người biết giở thủ đoạn nhưng đối với lời nói của Tô Mạt anh ta cũng không phản đối: “Vậy bây giờ em muốn thế nào?”
Tô Mạt không nói gì, cô ta xoay người ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, cầm di động gọi đến máy của Nhạc Cận Ninh.
Gọi được một chút đã được bắt máy, dầu dây bên kia truyền đến giọng nói khẩn trương của Nhạc Cận Ninh: “Tô Mạt, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nghe được Nhạc Cận Ninh ở bên kia khẩn trương, khóe miệng của Tô Mạt không tự giác cong lên.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là nhớ đến mấy ngày vừa rồi anh không đến thăm em cho nên em mới gọi điện cho anh muốn hỏi một chút, bây giờ có thời gian không?” Cả cõi lòng cô ta đầy chờ mong nói.
Nhạc Cận Ninh nhìn thời gian hiện tại, nhớ lại lúc nấy Tiền Thụy vừa nói năm phút nữa có một cuộc họp cấp cao: “Năm phút nữa anh còn có một hội nghị phải chủ trì, hôm nay còn phải tăng ca chắc là sẽ không có cách nào qua được, nếu em cảm thấy buồn thì đi dạo một chút, hoặc là bảo Tần Tuyết Tùng đưa em đi shopping, không phải bác sĩ nói thời gian này không làm cho em khó chịu sẽ rất tốt đối với cơ thể sao?”
Tô Mạt nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy mày có chút nhíu lại: “Nhưng mà…”
GÓC GoG GoG..
Tô Mạt muốn nói gì đó thì đâu dây bên kia vang lên tiếng đập cửa, theo bản năng cô ta im miệng.
Sau đó giọng nói của Tiền Thụy loáng thoáng rơi vào trong lỗ tai cô ta: “Tổng giám đốc, hôm nay anh còn có một cuộc họp, ba phút nữa sẽ bắt đầu, nhưng mà hiện tại cũng nên đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”
“Được, tôi biết rồi.” Nhạc Cận Ninh trầm giọng nói.
Tiền Thụy lấy được câu trả lời của Nhạc Cận Ninh xong thì quay người rời khỏi.
“Nhưng…” Tô Mạt còn chưa nói xong thì điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút từ bên kia.
Cô ta tức đến xanh mặt, có thể thấy từ sau khi cô ta tỉnh dậy Nhạc Cận Ninh đối xử với cô ta không giống trước kia.
“Em làm sao vậy?” Tần Tuyết Tùng lập tức hỏi.
Anh ta vẫn nghe Tô Mạt nói chuyện điện thoại với Nhạc Cận Ninh, anh ta không nghe rõ được lời của Nhạc Cận Ninh bên kia những nhìn sắc mặt của Tô Mạt anh ta đoán cũng không phải lời hay ho gì.
Tô Mạt cắn môi, khổ sở nói: “Cận Ninh nói phải họp, không đến được, nói qua đoạn thời gian này sẽ đến thăm em”
“Em xem, anh không lừa em, công việc trên tình cảm, không phải cậu ấy nói không muốn xử lý sẽ không xử lý sao?” Tần Tuyết Tùng cố gắng nói để làm cho Tô Mạt không tức giận nhưng hiệu quả lại không tốt lắm.
Lần này cô ta tự mình gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh nói muốn anh đến đây thế nhưng anh lại thờ ơ, nói cái gì mà còn phải họp, cô ta không cam lòng.
Trước đây Nhạc Cận Ninh không như thế, trước kia anh rất yêu cô, chỉ cần cô gọi điện thoại, mặc kệ anh đang làm gì cũng sẽ lập tức đến tìm cô.
“Đừng tức giận nữa, nếu em muốn Nhạc Cận Ninh qua đây, anh sẽ giúp em được không, tâm tình của em vốn đã không được tốt, hôn mê vừa mới tỉnh lại, đừng tức giận nữa” Tần Tuyết Tùng thống khổ nhìn Tô Mạt, sau đó đứng ở bên cạnh rót cho Tô Mạt một cốc nước.
“Anh có thể giúp em sao?” Mắt Tô Mạt sáng lên khi nghe thấy những lời này.