Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 434




Rất nhanh, Nhạc Cận Ninh đã đến viện điều dưỡng, anh cũng không đến tầng mười tám thăm Tô Mạt mà đi đến tầng mười bảy.

“Cậu Nhạc, cậu đến rồi.” Dì Lục thấy Nhạc Cận Ninh đến thì ra đón, nói: “Bà cụ bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng, vần chưa tỉnh, hay là cậu chờ một lát được không?”

Dì Lục cho là Nhạc Cận Ninh đến thăm bà nội, nhưng Nhạc Cận Ninh chỉ lắc đầu một cái: “Không sao, để bà ngủ đi, dì Lục, gần đây dì có gặp Niệm Ninh không.”

“Cô Niệm sao?” Dì Lục kinh ngạc.

Nhạc Cận Ninh gật đầu một cái.

Dì Lục suy nghĩ một chút mới nói: “Chiều hôm qua sau ngày nghỉ vẫn thấy cô Niệm ở đây chăm bà cụ, nhưng từ sau hôm qua tôi cũng không thấy nữa.”

Niệm Ninh chưa từng đến chỗ bà nội, cô ở Thiên Tân căn bản không có bao nhiêu bạn, chỗ của bà nội cũng chưa từng đến, nhà họ Niệm cô càng không thể nào trở về. Trong nhất thời, Nhạc Cận Ninh cũng không biết anh nên đi đâu tìm Niệm Ninh.

“Sao vậy cậu Nhạc, cô Niệm có chuyện gì sao?” Dì Lục hơi lo lăng hỏi.

Nhạc Cận Ninh lắc đầu một cái, “

Không có, chỉ là hơi giận dõi, có điều chuyện tôi có tới đây tạm thời đừng nói cho bà nội, để tránh bà nội lo lăng, nếu như Niệm Ninh tới, phiền dì giúp tôi giữ cô ấy lại, sau đó thông báo cho tôi.”

Dì Lục không biết chuyện gì xảy ra, có điều thấy Nhạc Cận Ninh nói như vậy cũng chỉ có thể gật đầu một cái: “Cậu yên tâm đi cậu Nhạc, tôi sẽ nhớ.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhạc Cận Ninh nghe được dì Lục trả lời, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, lúc anh đang chuẩn bị rời khỏi thì lực chú ý lại đặt trên số mười tám trên nút thang máy.



Anh do dự một chút, vẫn không đến tầng mười tám, mà xuống thẳng lầu một.

Anh vấn không yên lòng Niệm Ninh, anh đang suy nghĩ, Niệm Ninh rốt cục có thể đi đâu, nhưng nơi có khả năng đều bị anh bác bỏ từng cái, anh đang xuất thần, ngay lúc này…

“Reng reng reng…” Tiếng chuông trong túi đột nhiên vang lên.

Nhạc Cận Ninh nhìn thấy tên trên màn hình là Tiền Thụy, không khỏi vội vàng tiếp điện thoại, hỏi: “Tra được chưa?”

Tiền Thụy biết Nhạc Cận Ninh đang gấp, lập tức nói: “Tổng giám đốc, chuyện ngài căn dặn tôi đã tra được, tôi đã gửi địa chỉ vào di động của ngài.”

Nhạc Cận Ninh nghe được lời Tiền Thụy sau đó lập tức cúp mày, ngay sau đó mở điện thoại xem, thấy tin nhắn mà Tiền Thụy gửi cho anh, sau khi Niệm Ninh rời khỏi nhà họ Nhạc, liền đến khách sạn.

Nhanh chóng anh lái xe đến khách sạn, tới thẳng phòng của Niệm Ninh.

Sau khi Niệm Ninh rời khởi biệt thự của Nhạc Cận Ninh, vì không muốn cho Nhạc Cận Ninh tìm được cho nên cũng không đến viện điều dưỡng thăm bà nội, nếu như Nhạc Cận Ninh biết cô rời khỏi, nơi đầu tiên anh nghĩ tới chính là chỗ bà nội.

Niệm Ninh cũng không nghĩ tới có thể cứ trốn mãi được, chỉ là bây giờ cô rất loạn, chỉ muốn một mình tìm một nơi yên tĩnh, để bản thân bình tĩnh, suy nghĩ cho hẳn hoi.

Nghĩ tới nghĩ lui, khách sạn là nơi tốt nhất, vừa yên tĩnh vừa thuận tiện.

“Ding Dong Ding Dong…” Niệm Ninh đang ngẩn người trên sofa, chuông cửa của phòng khách sạn lại đột nhiên vang lên.

Cô nghe thấy tiếng chuông cửa, nhanh chóng định thần lại, đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo, phát hiện Nhạc Cận Ninh lại đang đứng trước cửa, anh tại sao nhanh như vậy đã tới đây rồi?